Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Hai ngày này Trần Ngôn không ra khỏi nhà, đói thì gọi đồ ăn bên ngoài, ăn ngán rồi thì tự mình vào bếp nấu vài món.
Thanh thạch đã đặt vẫn chưa được giao tới, nên việc bố trí trận pháp vẫn chưa thể bắt đầu.
Mỗi ngày Trần Ngôn dành một nửa thời gian để ngồi tĩnh tọa luyện tập Nguyên Khí Ban Vận Thuật, cảm nhận hương vị khoan khoái khi nguyên khí nhập thể — nhiều hơn nữa thì không được, lúc tu vi còn thấp, cơ thể chịu đựng nguyên khí cũng có giới hạn.
Sau lần đá Lục Tư Tư xuống nước, nguyên khí (công đức?) lại tăng lên, hai ngày nay Trần Ngôn lại thử luyện tập một kỳ thuật mới trong bí tịch.
《Luật Lệnh》.
Thực ra đây không phải là 【một】 kỳ thuật, mà là 【một bộ】 kỳ thuật.
Trong một bộ, chia ra làm nhiều tự quyết: Ngự, Công, Khống, Ẩn…
Nói chung là khá nhiều.
Ngưỡng cửa tu luyện có cao có thấp, độ khó có mạnh có yếu.
Tuy nhiên, vì được chia thành các tự quyết khác nhau nên có thể tách ra để học riêng từng loại.
Bộ《Luật Lệnh》này là kỳ thuật mà Trần Ngôn đã tỉ mỉ lựa chọn từ trong bí tịch — tiêu chuẩn cũng giống như Tụ Linh Trận: ngưỡng cửa thấp, giới hạn trên cao.
Hơn nữa, công năng lại đầy đủ.
Ngự, chính là phòng ngự, luyện thành rồi, khi gặp nguy hiểm có thể trích lấy nguyên khí, ngưng tụ thành một pháp thuật phòng ngự bằng nguyên khí.
Những cái khác như Công, Khống, Thủy, Hỏa, nghe tên cũng không khó để hiểu.
Mà Trần Ngôn là người cẩn thận.
Tu vi nguyên khí của hắn không cao, nên thứ đầu tiên hắn chọn tu luyện là…
Độn Tự Quyết!
Độn… có nghĩa là chạy.
·
Độn Tự Quyết có độ khó tu luyện thấp, luyện hai ngày, 【Luật Lệnh · Độn Tự Quyết】 của Trần Ngôn đã nhập môn, còn lại chỉ phụ thuộc vào tu vi nguyên khí cao hay thấp.
Tu vi cao thì chạy nhanh hơn, xa hơn. Tu vi thấp thì chậm hơn, gần hơn.
Sau khi luyện nhập môn Độn Tự Quyết, Trần Ngôn đóng cổng sân lại, nhảy nhót lung tung trong sân suốt hai ngày.
Từ đầu phía đông đến đầu phía tây sân nhà hắn cũng phải hơn trăm mét.
Hắn sử dụng Độn Tự Quyết, nguyên khí ngưng tụ rồi phóng ra theo khẩu quyết…
Thân hình như chim én lướt trên mặt nước, ba lần lên xuống đã có thể từ đầu phía đông đến được đầu phía tây!
Hơn nữa, trong quá trình đó, còn có cảm giác như đang 【bay là là trên mặt đất】.
Cảm giác này khiến Trần Ngôn vô cùng sung sướng!
Lúc mới luyện thành, hắn giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới, quậy tưng bừng trong sân cả một buổi chiều.
Nếu không phải sợ bị người khác nhìn thấy, hắn chỉ muốn chạy ra đường lớn bay vài vòng!
“Chết tiệt, cái sân này vẫn nhỏ quá, đợi ta học được Ẩn Tự Quyết, nhất định phải ra đường lớn thử một phen!”
·
Tối hôm hẹn làm pháp sự, chỉ vừa qua mười giờ một lát, Nghiêm trợ lý đã dẫn người đúng hẹn tới.
Nhận tiền của người, giúp người tiêu tai, Trần Ngôn vẫn rất giữ quy củ, sớm đã mang theo ba món bảo bối trên người, mở cửa chào hỏi Nghiêm trợ lý rồi mỉm cười rời đi.
Còn về La Thanh, gã hoàn toàn không thèm để ý đến Trần Ngôn.
Nghiêm trợ lý đến bằng ba chiếc xe, chậm rãi lái vào gara của biệt thự.
Hai chiếc xe thương vụ, một chiếc xe con.
Trần Ngôn để ý thấy, từ một chiếc xe thương vụ bước xuống là mấy người, có lẽ đều là thuộc hạ của Phương Tổng hoặc La Thanh.
Chiếc xe thương vụ còn lại, rõ ràng không phải dùng để chở người.
Qua cửa sổ xe, Trần Ngôn lờ mờ thấy ghế ngồi trong xe đều đã bị tháo dỡ, bên trong đặt không ít đồ vật, nhưng tất cả đều được phủ vải vàng, không biết là thứ gì.
Nhưng Trần Ngôn giữ lời, nói không về là không về.
Chỉ là, hắn đợi sau khi Nghiêm trợ lý dẫn người vào gara biệt thự, cả cửa gara và cổng sân đều đã đóng lại.
Trần Ngôn mới lững thững đi một đoạn, vòng qua ven đường, rồi lại rẽ ở một ngã rẽ, vòng ra phía bên phải biệt thự của mình.
Hắn ngồi xuống ven con đường nội bộ trong khu, sau lưng là bồn hoa và dải cây xanh, xa hơn nữa chính là tường sân biệt thự nhà hắn.
Đã nói là không vào nhà, nhưng đâu có nói là không được ở bên ngoài.
Ngồi trên dải cây xanh cạnh bồn hoa ven đường hơn nửa giờ đồng hồ, Trần Ngôn lướt điện thoại một lúc, trong lòng thầm nghĩ bên trong chắc đã bắt đầu rồi.
Tý dạ, cũng chính là giờ Tý, tính ra là bắt đầu từ mười một giờ đêm.
Lúc hắn ra ngoài nhường chỗ là mười giờ rưỡi, ngồi ở đây cũng đã gần bốn mươi phút.
Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ mười phút.
Trần Ngôn hít sâu một hơi, điều động nguyên khí toàn thân vận chuyển, rồi dồn vào hai mắt.
Dùng thiên nhãn vọng khí, đồng thời trong lòng thầm nhẩm tính theo pháp môn trong《Khí Vận Chu Số》…
Hắn lặng lẽ, hô hấp cũng nhẹ hơn thường ngày, cứ thế dùng “thiên nhãn” quan sát kỹ hướng tường viện nhà mình, cảm nhận dao động nguyên khí bên trong…
Một phút…
Năm phút…
Mười phút…
Trần Ngôn đã chờ như vậy gần hai mươi phút.
Đã vào đông được mấy ngày, giờ này sắp nửa đêm, bên ngoài quả thực rất lạnh, mũi Trần Ngôn cũng đông cứng đến đỏ ửng.
Sau khi nguyên khí nhập môn, tai mắt hắn trở nên nhạy bén, cách một bức tường viện cũng đã nghe thấy tiếng của gã La Thanh từ trong sân nhà mình vọng ra.
Sau khi nguyên khí nhập môn, tai mắt Trần Ngôn linh mẫn, thuận theo chiều gió có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng La Thanh lẩm bẩm từ phía sân vọng lại, mang theo một âm điệu kỳ quái…