Nghiêm trợ lý gật đầu: “Đúng đúng, chính là ý đó.”
Trần Ngôn nghĩ ngợi… dường như cũng chẳng có gì to tát, còn có thể xem thử đồng đạo trong thành làm pháp sự ra sao.
Coi như quan sát học hỏi.
Thế nhưng, cái vẻ đăm chiêu của Trần Ngôn lại khiến Nghiêm trợ lý hiểu lầm.
Gã vội nói: “Bên ta biết, ngài vừa mới dọn vào, chúng ta lại vì chuyện này mà đến làm phiền, chắc chắn sẽ cảm thấy có chút xui xẻo không vui.
Để bồi thường, bên ta có thể miễn cho ngài một tháng tiền thuê… trong kỳ tiền thuê nửa năm tới, ngài có thể khấu trừ phần này.”
Chà! Sao không nói sớm!
Một tháng tiền thuê, mười lăm ngàn lận đó!
Làm!
Cứ làm thoải mái đi!
Trần Ngôn lập tức tươi cười: “Dễ nói dễ nói! Các ngươi hôm nào đến làm thì báo ta một tiếng!
Chẳng phải chỉ là làm pháp sự thôi sao, ta ở bên cạnh xem náo nhiệt một chút.”
La Thanh đứng bên cạnh “hừ” một tiếng, Nghiêm trợ lý lập tức cười làm lành: “À thì… chuyện làm pháp sự này, không tiện để người ngoài xem.
Thanh thúc là kỳ nhân, cái gọi là pháp bất ngoại truyền…”
Ồ, không cho xem à?
Trần Ngôn nghĩ một lát, cũng được, không cho xem thì thôi, dù sao cũng là mười lăm ngàn mà.
“Cũng được, các ngươi hôm nào đến thì nói trước, ta sẽ ra ngoài tìm chỗ dạo phố xem kịch gì đó. Nhường nhà lại cho các ngươi.”
“Ờ, chuyện này…” Nghiêm trợ lý do dự một chút, rồi hạ thấp giọng: “Chuyện là… ban ngày, ban ngày cũng không được.”
Trần Ngôn chớp chớp mắt: “Ý của ngươi là, ban đêm?”
Gã La Thanh kia lạnh lùng nói: “Cái gọi là ngày dương đêm âm! Giờ Tý âm khí thịnh nhất, có tà khí gì, tính chất hung ác nào, đều sẽ hoạt động vào lúc đó… dù sao nói cho người trẻ tuổi như ngươi cũng không hiểu.
Ngươi chỉ cần biết, pháp sự này, phải làm vào ban đêm mới được.”
Trần Ngôn vẫn cười, nhưng nụ cười trên mặt đã khác hẳn lúc nãy.
“Vậy ý của ngươi là, phải tìm một buổi tối, trời lạnh thế này, ta phải ra khỏi nhà mình, tìm một nơi nào đó ở ngoài qua đêm, nhường nhà lại cho các ngươi làm một trận pháp sự, là ý này đúng không?”
Nghiêm trợ lý gật đầu, vẻ mặt có phần dè dặt: “Ta biết, chuyện này, quả thực có chút bất hợp nhân tình…”
“Nửa năm phí quản lý.” Trần Ngôn không đợi gã nói xong, liền cắt lời.
“Hả?”
“Ta nói, thêm nửa năm phí quản lý.” Trần Ngôn thản nhiên nói: “Nhà tuy là của ông chủ các ngươi, nhưng ta đã thuê, trước khi hết hạn thì đây chính là nhà của ta.
Khoan hãy nói ta có tin những lời các ngươi nói hay không… ta đây từng học đại học, ta chỉ tin vào khoa học.
Các ngươi còn muốn ta buổi tối không được về nhà, giữa mùa đông giá rét, bắt ta tự tìm chỗ ở bên ngoài, nhường nhà lại cho các ngươi tung hoành. Ta đòi thêm chút bồi thường cũng là hợp lý chứ.
Một tháng tiền thuê mà các ngươi nói, không đủ. Thêm nửa năm phí quản lý nữa.”
Nghiêm trợ lý nhìn Trần Ngôn, khẽ trầm ngâm rồi gật đầu: “Được! Trần tiên sinh nói không phải không có lý, quả thực yêu cầu của bên ta có hơi bất hợp nhân tình.
Vậy cứ theo lời ngài. Thêm nửa năm phí quản lý.”
Trần Ngôn nghe vậy, trong lòng khẽ động: Cũng hào phóng đấy.
Lần này gã La Thanh đứng bên cạnh lại không lên tiếng.
Dù sao cũng không phải gã bỏ tiền. Chỉ cần Phương Tổng không thiếu thù lao pháp sự của gã là được, những chuyện khác không liên quan đến gã.
Sau đó Nghiêm trợ lý và Trần Ngôn hẹn rằng, ngày kia, mười giờ rưỡi tối, gã sẽ đưa La Thanh đến làm pháp sự, đêm đó Trần Ngôn phải ra ngoài không được trở về.
Trong nhà Trần Ngôn không có vật gì quý giá.
Quan trọng nhất chỉ có ba thứ:
Nhẫn ngọc phỉ thúy, cuốn bí kíp, và nửa cây nến.
Chỉ cần giắt vào trong ngực là có thể đi.
·
Bàn bạc xong, Trần Ngôn tiễn hai người ra cửa, đến ngoài sân, Trần Ngôn lại gọi Nghiêm trợ lý lại.
“Nói miệng không bằng chứng, ngươi viết cho ta một tờ giấy cam kết.
Còn nữa, nửa năm phí quản lý, hôm nay ngươi đến ban quản lý nộp trước đi.
“Chúng ta đã định rồi, thì cứ làm cho xong việc trước đã.”
Nghiêm trợ lý nhìn Trần Ngôn, cũng là người biết điều: “Yêu cầu này của Trần tiên sinh không hề quá đáng, ta đi nộp phí quản lý ngay đây.”
La Thanh đứng bên cạnh tỏ vẻ không vui: “Ngươi còn phải qua bên quản lý sao? Ta còn vội đi gặp bằng hữu…”
Nghiêm trợ lý cười nói: “Không sao không sao, cứ để xe đưa Thanh thúc đi trước, lát nữa ta làm xong việc sẽ tự bắt xe về.”
Nói rồi, gã khách sáo đưa La Thanh lên xe, còn đặc biệt dặn dò tài xế mấy câu, bảo tài xế nhất định phải phục vụ chu đáo, đưa vị cao nhân này về tận nhà.
Trần Ngôn nhìn thấy cảnh này, không khỏi đánh giá Nghiêm trợ lý cao thêm mấy phần.
Người này, quả là không tệ.
·
Có những kẻ đi theo ông chủ lớn giàu có lâu ngày, chẳng hiểu sao tự mình sinh ra một thân kiêu ngạo, chỉ hận không thể vểnh đuôi lên tận trời, dường như thấy nhiều người giàu thì cũng ngỡ mình là người giàu.
Còn vị Nghiêm trợ lý này, làm việc rất khách khí, nói năng hành động ôn hòa lễ độ. Trần Ngôn biết lúc nãy có những lời mình nói ra khá gay gắt.
Điều kiện đưa ra cũng có chút ý tứ thăm dò.
Vậy mà Nghiêm trợ lý lại không hề có vẻ gì là nổi nóng, vẫn luôn giữ thái độ lễ phép, khách khí.
Đây mới là người thích hợp nhất để làm trợ lý cho các ông chủ lớn.