TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhanh Thu Thần Thông Đi!

Chương 34: 【Đồng đạo ư?】 (1)

Trời còn tờ mờ sáng, Trần Ngôn nằm trên giường mở mắt, cầm lấy điện thoại bên gối xem giờ.

Sáu giờ sáng.

Tối qua hắn tìm một cuốn tiểu thuyết đọc đến hơn mười hai giờ.

Tính ra chỉ ngủ chưa đến sáu tiếng, vậy mà Trần Ngôn lại cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh lực dồi dào.

Trần Ngôn nhớ lại, nếu là trước đây, hắn muốn đạt được trạng thái này sau khi tỉnh dậy thì phải ngủ hơn mười tiếng, ngủ thật say thật đẫy giấc mới có được cảm giác khoan khoái như vậy.

Hiển nhiên, sau khi nguyên khí nhập thể, thân thể hắn đã được bồi bổ rất nhiều, trạng thái cơ thể hẳn là đã cải thiện hơn hẳn.

Thức dậy tự chiên hai quả trứng, kẹp vào hai lát bánh mì nướng, ăn kèm với một hộp sữa, vài ba miếng là xong.

Lau miệng, Trần Ngôn nhận xét, bánh mì nướng không thơm ngon bằng bánh màn thầu chiên.

Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, Trần Ngôn thay áo khoác rồi ra ngoài.

Buổi sáng, Trần Ngôn lại đến chợ vật liệu kiến trúc và trang trí.

Lựa tới lựa lui, cuối cùng tìm được một cửa hàng bán đá trang trí.

Hôm qua Trần Ngôn đã quyết định không làm cu li nữa – tự mình điêu khắc đá, thật sự quá cực khổ.

Hắn đã tính toán, cái sân lớn như vậy, lại bao gồm cả căn biệt thự mình đang ở – để bố trí một Tụ Linh Trận lớn thế này, vật liệu cơ bản là thanh thạch điều đã cần dài hơn trăm mét.

Hơn trăm mét, tự tay mình điêu khắc từng chút phù văn… e là làm xong thì nhà cũng hết hạn thuê!

Hắn tìm thẳng đến chủ cửa hàng để đặt hàng.

Thanh thạch điều dài hai mét, rộng bốn mươi phân, dày hai mươi phân, đặt năm mươi thanh.

Sau đó lấy ra hai tấm hình đã chuẩn bị sẵn trong điện thoại.

"Thanh thạch điều phải điêu khắc hoa văn cả hai mặt.

Cứ theo hai tấm hình ta đưa cho ngươi, một tấm âm khắc, một tấm dương khắc."

Trần Ngôn không sợ phù văn bị truyền ra ngoài.

Bản vẽ hắn đưa là bản thiếu, mấy vị trí then chốt đều đã được giữ lại.

Phần thiếu sót, Trần Ngôn sẽ đợi lúc bố trận rồi tự tay bổ sung.

Vì vậy, cho dù có người lấy được bản vẽ này từ cửa hàng, rồi dựa theo đó mà làm ra hoa văn y hệt, cũng chẳng làm nên trò trống gì.

·

Thế nên sau khi liếc qua bản vẽ, ông chủ cũng không có gì ngạc nhiên.

Thời buổi này, đặt đá trang trí, để cho đẹp mắt thì sẽ điêu khắc hoa văn, kiểu gì cũng có.

Ông ta nhanh chóng tính toán tiền vật liệu và tiền công, sau đó báo giá.

Trần Ngôn ước chừng mức độ gian thương của chợ vật liệu nên thử trả giá một nửa.

Ông chủ mỉm cười, gật đầu dứt khoát: "Thành giao!"

Trần Ngôn: "..."

Mẹ kiếp, trả giá cao rồi!

Trong lòng thầm mắng một câu, nhưng Trần Ngôn cũng không nuốt lời.

Hắn cũng không nghĩ sẽ dùng Tiệt Vận Thuật gì đó với ông chủ này.

Nhưng làm ăn là vậy, chuyện trả giá, một khi đã quyết thì không hối hận.

Giá cả là do người mua kẻ bán thương lượng, thuận mua vừa bán, không có ép mua ép bán.

Bản thân thiếu kinh nghiệm nên trả hớ, đó là do mình kém cỏi, cũng là bản lĩnh của ông chủ.

Phải chấp nhận!

Thời gian giao hàng được định là bảy ngày – nói là bảy ngày, nhưng ông chủ thấy Trần Ngôn trả tiền sòng phẳng nên cũng nói thật: nhanh thì năm ngày là xong. Hai bên hẹn bảy ngày là để cho thợ có chút dung sai.

Trần Ngôn vô cùng hài lòng với khoảng thời gian này!

Nhiều thanh thạch điều như vậy, nếu tự tay mình điêu khắc phù văn… trước khi khắc, còn phải học nghề điêu khắc các thứ, luyện cho tay nghề thuần thục rồi mới dám bắt tay vào làm.

Lỡ như khắc sai một thanh, là bỏ đi hai mét, phải làm lại từ đầu.

Hắn lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy?

Nhưng cửa hàng của người ta thì khác.

Năm mươi thanh thạch, riêng việc cắt đá đã mất ít nhất một ngày.

Còn việc điêu khắc… người ta đều dùng máy để khắc!

Quét bản vẽ vào máy tính, sau đó tạo thành khuôn mẫu, rồi dùng máy tính điều khiển máy móc.

Chuyển thanh thạch điều lên máy, khởi động, loáng một cái là khắc xong một thanh.

Cái máy này, Trần Ngôn nghe nói xưởng đá nhà ông chủ có tới bốn cái!

Bước ra khỏi chợ vật liệu, tâm trạng Trần Ngôn vô cùng tốt.

Tu tiên, vẫn phải dùng phương pháp khoa học mới được!

Ủa?

Trần Ngôn nhớ ra, nghe nói trong sách có giới thiệu, trận pháp nhất đạo cực kỳ khó học khó luyện, là con đường vô cùng hao tổn thời gian và tâm huyết, không miệt mài kinh sử đến bạc đầu thì khó mà có được chút thành tựu.

Có phải là vì, người xưa tu luyện thứ này không có máy móc, đều phải dùng tay để điêu khắc vật liệu?

Mình chỉ làm một Tụ Linh Trận phiên bản đơn giản bắt chước thôi mà việc điêu khắc đã tốn thời gian công sức đến vậy.

Nếu muốn bày bố Hoàng Hà đại trận, hay Kỳ Môn Độn Giáp Trận các loại...

Vậy thì cần đến biết bao nhiêu là vật liệu!!!

Chỉ dựa vào một mình trận pháp sư, tự tay điêu khắc từng đạo phù văn...

Chẳng biết phải đợi đến năm nào tháng nào.

·

Buổi sáng giải quyết xong một vấn đề nan giải, tâm trạng Trần Ngôn vô cùng tốt. Ra khỏi chợ vật liệu xây dựng, hắn lại chạy đến một siêu thị kho lớn để mua sắm một phen.

Sắp cuối năm rồi, cũng phải mua một ít hàng Tết.

Trần Ngôn nghĩ đến Lão thái thái đã không còn nữa —— được rồi, bây giờ nghĩ lại chuyện này hắn chẳng còn cảm thấy đau lòng chút nào.

Tết năm nay, cũng chỉ có một mình hắn đón Tết.