TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhanh Thu Thần Thông Đi!

Chương 32: Tiệt Vận Thuật lại có công năng này? (2)

"Lão Tổ trên cao, đệ tử biết tộc quy nghiêm cấm trộm cắp, lừa gạt người vô tội, nhưng... đệ tử cũng hết cách rồi.

Đệ tử phạm giới luật, rơi vào hoàn cảnh này là do ba nguyên nhân:

Một là trách Tam thúc dạy ta toàn những điều sai trái!

Hai là trách tên giặc nhà họ Trần kia thật sự quá giảo hoạt, ẩn nấp rất kỹ.

Ba, ba, ba..."

Cô gái nói đến đây, đôi môi run rẩy, mím chặt miệng đầy tủi thân rồi mới nói tiếp:

"...Ba, là đệ tử, đệ tử thật sự đói không chịu nổi nữa...

Cho nên, Lão Tổ trên cao, nếu muốn trừng phạt.

Thì hãy phạt Tam thúc trước.

Sau đó trừng trị tên ác đồ nhà họ Trần kia.

Còn, còn đệ tử...

Nghĩ đến Lão Tổ mắt sáng lòng nhân, hẳn là sẽ không trừng phạt đệ tử đâu."

Nói xong, cô gái dường như mới thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất, dùng đôi tay bẩn thỉu thò vào thùng giấy, vớ lấy một miếng gà rồi cắn một miếng thật to!

"Huhu... thơm quá..."

Cô gái mở to hai mắt.

·

Chập tối.

Tiết trời vào đông, mặt trời lặn sớm. Hơn nữa sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ lại càng giảm nhanh hơn, trời còn chưa tối hẳn mà đứng ngoài đã có thể cảm nhận được hơi lạnh trong gió.

Trần Ngôn ngồi trong tầng hầm của biệt thự.

Nơi này đã được chủ cũ sửa thành một phòng công cụ, dùng để chứa đồ lặt vặt, còn có một số linh kiện thay thế của các thiết bị điện trong nhà, cộng thêm hai hộp dụng cụ.

Một chiếc bàn làm việc đã được Trần Ngôn dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn trải một tấm vải dầu, bên trên là một bộ dao khắc, còn có mấy phiến đá xanh được cắt thành đoạn dài hơn một mét, là thứ Trần Ngôn dùng để luyện tay nghề khắc phù văn.

Lúc này, trên bàn đang bày ra hai miếng ngọc bài, một miếng thanh ngọc, một miếng bạch ngọc. Đều là hàng phổ thông mà Trần Ngôn mua ở tiệm ngọc hôm nay.

Trần Ngôn ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm hai miếng ngọc bài, chìm vào suy tư.

Về nhà hắn đã làm thử nghiệm, trong hai miếng ngọc bài, chất của miếng bạch ngọc tốt hơn một chút, dùng ôn dưỡng pháp truyền nguyên khí vào, cũng chỉ được chưa đến mười lăm giây là đã đến giới hạn dung lượng.

Miếng thanh ngọc kia còn kém hơn, ôn dưỡng truyền đến giây thứ mười, bề mặt ngọc bài đã đột nhiên nứt ra hai đường rất nhỏ.

Mà Trần Ngôn nhớ rất rõ, trước khi ra ngoài hắn dùng chiếc Phỉ Thúy Ban Chỉ kia để thử, ôn dưỡng pháp truyền nguyên khí vào liên tục mấy phút mà vẫn chưa thấy đáy!

Tuy rằng, bản thân ngọc phỉ thúy Tổ Mẫu Lục chắc chắn có chất liệu tốt hơn hai miếng ngọc bài cấp thấp kia rất nhiều.

Nhưng vật liệu thế tục bình thường, dung lượng cũng không nên chênh lệch nhiều đến thế.

Trần Ngôn càng thêm chắc chắn chiếc ban chỉ này không phải là vật tầm thường.

Chỉ là...

"Đúng là ôm bát vàng đi ăn mày mà."

Trần Ngôn bất đắc dĩ thở dài.

Biết nó là bảo bối, nhưng lại không biết bảo bối này có công dụng gì.

Với tu vi hiện tại của hắn, thật sự không cách nào nhìn thấu được sự kỳ diệu của chiếc Phỉ Thúy Ban Chỉ này.

Lão thái thái đã đặt bảo bối này trong két sắt rồi để lại cho hắn, sao không kèm theo một quyển chỉ dẫn hay gì đó?

Trần Ngôn suy đi tính lại, cuối cùng đưa ra một quyết định, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày hắn đều dùng ôn dưỡng pháp, truyền nguyên khí vào để ôn dưỡng chiếc ban chỉ này — thời gian không cần nhiều, mỗi ngày khoảng một phút là được.

Nhiều hơn, sợ sẽ làm tổn hại đến bảo bối.

Cứ từ từ ôn dưỡng, sau này đợi tu vi của hắn cao hơn, sẽ dần dần tìm cách giải khai bí ẩn.

·

Hôm nay ra ngoài muốn ăn KFC mà không thành, về nhà lại bận rộn lâu như vậy, Trần Ngôn cảm thấy lúc này hắn có thể ăn hết cả một con trâu.

Về chuyện gà rán nguyên thùng bị cướp... cũng chỉ đành thôi vậy. Chỉ là thứ đáng giá mấy chục đồng tiền, Trần Ngôn không thể báo quan rồi yêu cầu nhà hàng cho xem lại camera được chứ?

Không đáng.

Sờ sờ cái bụng lép kẹp, Trần Ngôn thầm nghĩ, hay là gọi đồ ăn bên ngoài?

Ừm... thường xuyên ăn đồ gọi bên ngoài cũng không tốt cho sức khỏe, những món đó nhiều dầu, nhiều muối, nhiều ớt, thực chất là vì nguyên liệu rẻ tiền, thậm chí không tươi, nên phải dùng gia vị đậm để che giấu đi.

Hơn nữa, dầu ăn phần lớn cũng là loại kém chất lượng.

Trần Ngôn nghĩ đến đây, dọn dẹp bàn công cụ, đi vào nhà bếp, rửa tay.

Trong nhà thì vẫn còn một ít nguyên liệu nấu ăn.

Trong tủ lạnh còn nửa nồi cơm nguội từ hôm qua, trứng gà cũng còn một tá – bây giờ Trần Ngôn có tiền rồi, nên mua loại trứng vô trùng được người ta nói là có thể ăn sống.

Trần Ngôn mua về cũng đã ăn thử mấy quả, chẳng thấy có gì đặc biệt.

Chỉ cảm thấy trong miệng toàn là mùi tiền.

Lấy hai quả trứng đập vào bát đánh đều, sau đó xới ra một bát cơm nguội đầy.

Trực tiếp rưới bát trứng lên cơm, rồi dùng muỗng trộn cho đều.

Sau đó nổi lửa bắc chảo lên bếp, cho dầu vào, đợi dầu nóng rồi đổ phần cơm đã trộn trứng vào rang.

Cơm rang trứng theo cách này, hạt cơm sẽ vàng óng, nhưng lại không hề thấy chút trứng nào thành hình.

Đây là món "cơm rang hoàng kim" mà Trần Ngôn học được từ lão thái thái.

Trước khi bắc ra, rắc thêm chút muối, đổ vào một muỗng lão trừu, đảo thêm vài lượt.

Xong xuôi!

Trong phòng ăn rộng lớn của căn nhà, ngồi bên chiếc bàn ăn tròn đủ cho mười người, Trần Ngôn vừa ăn vừa giữ thói quen của đại đa số thanh niên thành thị thời nay: cầm điện thoại lên.