Lão thái thái kể rằng vào một đêm bão tuyết, một nữ nhân trẻ đẹp cùng đường tuyệt lộ, ôm Trần Ngôn còn trong tã lót đến van xin trước cửa nhà bà…
Khoan đã! Cách nói này chẳng phải giống hệt với lời kể lúc mười một tuổi sao?
Đừng vội, lão thái thái còn thêm một câu cuối.
"Sau đó à, nữ nhân kia vút một cái, liền biến thành một con hồ ly trắng như tuyết, nhảy vài ba bước đã chui vào trong đống tuyết, rồi vào núi biến mất không thấy tăm hơi."
Thử hỏi ngươi xem, có đỉnh không!!
Năm đó Trần Ngôn mười tám tuổi nghe đến đây, tức đến đau cả bụng!
Còn biến thành bạch hồ?
Sao ngươi không nói mẫu thân ta biến thành Ultraman luôn đi?!
`
Một lão thái thái thần kỳ như vậy, đương nhiên cũng có một nghề nghiệp cực kỳ lợi hại, cực kỳ bá đạo, đồng thời cũng cực kỳ oai phong ở vùng này.
Bà là người lợi hại nhất khắp mười dặm tám làng…
Thần bà.
Không sai, chính là nghĩa đen.
Thần bà.
Lúc rảnh rỗi thì xem phong thủy, chấm âm trạch cho người ta.
Hoặc là cầm kiếm gỗ đào, đốt lá bùa, trừ tà phá ách.
Nhà nào có tang sự, lão thái thái còn có thể đến khóc mướn.
Chính là cái kiểu, bổ nhào đến trước linh đường, đối mặt với đầy nhà con cháu…
Gào lên một tiếng, là có thể khóc lóc thảm thiết ngay trước mặt ngươi!
Phải gọi là nước mắt giàn giụa!
Không mất mặt.
Khóc một trận, tám mươi!
Theo lời của lão thái thái, đây gọi là nghệ… không đúng.
Đây gọi là, tiền nhiều không đè chết người!
……
Trần Ngôn cũng không biết lão thái thái lừa phỉnh người khác như thế nào, tóm lại từ khi hắn có ký ức, người trong làng đều đánh giá về lão thái thái là: Lão thái thái này, đúng là một nhân vật!
……
Mấy tháng trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Ngôn không tìm được việc làm, lão thái thái từng gọi điện bảo hắn về nhà.
Ý của bà là muốn Trần Ngôn kế thừa y bát của mình.
Nếu đã không tìm được công việc ưng ý ở thành phố lớn, chi bằng về quê làm một...
Thần Côn tiền đồ vô lượng!
Thật ra thì… lúc đó Trần Ngôn cũng đã nghiêm túc suy xét qua.
Không đùa đâu.
Bây giờ tìm việc khó như vậy, nghe nói đợt tuyển dụng mùa thu, một công việc lương tháng vài nghìn mà có cả đống sinh viên trường top tranh giành điên cuồng.
Trần Ngôn biết mình biết ta.
Bản thân ngoài việc sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn ra…
Thì tấm bằng cử nhân của một trường đại học thường, đặt giữa thị trường tuyển dụng mùa thu năm nay, thật sự không có bao nhiêu sức cạnh tranh.
Thật ra tính cách của Trần Ngôn khá tùy duyên, gặp chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng.
Nhiều nhất cũng chỉ là trong thâm tâm có một chút sở thích quái đản.
Ví dụ như, lúc xem mấy bộ phim giải trí, thấy nhân vật nào đó trong phim chết đi…
Hắn nhất định sẽ kéo thanh tiến độ lại, để xem diễn viên đóng vai người chết trên màn hình có lén lút chớp mắt hay thở không.
Thường ngày đối nhân xử thế, hắn cũng giữ nguyên tắc dĩ hòa vi quý – trừ phi ngươi chọc đúng chỗ ngứa, ép hắn đến đường cùng.
Lão thái thái chính là vảy ngược của Trần Ngôn, không thể động vào.
Trần Ngôn hai mươi hai tuổi, bao nhiêu năm qua chỉ đánh nhau đúng một lần: hồi nhỏ một đám trẻ choai choai ở đầu làng đùa giỡn, có đứa vạ miệng, nói lão thái thái lúc làm phép, ăn mặc sặc sỡ tóc tai bù xù "trông như một mụ quỷ già".
Khi đó Trần Ngôn liền nổi giận, một người thường ngày luôn vui vẻ lại vung nắm đấm đánh cho hai tên nhóc cao hơn hắn nửa cái đầu phải khóc cha gọi mẹ, một tên trong đó còn bị hắn đá văng xuống sông.
Cho nên, lão thái thái có ý muốn Trần Ngôn về làm thầy cúng, bản thân Trần Ngôn cũng không phản đối.
Nhưng khổ nỗi… lần này về làm thầy cúng, hình như còn có một điều kiện kèm theo.
Nghe nói một khi trở về, bà mối trong làng sẽ đến tận cửa để giới thiệu đối tượng xem mắt cho hắn!
Ở nông thôn kết hôn sớm, nam nhân hai mươi hai tuổi như Trần Ngôn, không ít người đã làm cha, cho nên việc Trần Ngôn bị lôi đi xem mắt cũng là chuyện bình thường.
Hắn cũng đã từng gặp hai người, ngay trong kỳ nghỉ hè trước đó.
Trong đó có một người được xem là có nhan sắc cao nhất, đi cùng với phụ thân của nàng ta.
Phụ thân của cô nương, trông da đen nhẻm, lưng hùm vai gấu, đúng là một vị hảo hán trên cánh tay có thể cho ngựa chạy!
Nhìn lại cô nương…
Hô! (giọng của Quách lão bản)
Như đúc từ một khuôn với phụ thân nàng!
·
Chỉ có thế thôi, tốt nghiệp cao đẳng, làm một giáo viên hợp đồng ở trường tiểu học trong huyện, mà đã tưởng mình được xếp vào hàng tiên ban rồi.
Mở miệng đã đòi sính lễ mười tám vạn tám. Thêm vào đó là sau này lương phải nộp hết + mua nhà trên thành phố phải thêm tên của nàng vào.
Khi ấy Trần Ngôn chỉ muốn cáo từ.
Bà mối còn ra sức nói: "Ôi chao, làm thầy giáo tốt lắm! Một năm hai kỳ nghỉ, sau này có hài tử, có thể tự mình dạy dỗ cho tốt."
Hài tử?
Thôi đi!
Nhìn dung mạo của vị này, Trần Ngôn hoàn toàn không nảy sinh chút hứng thú nào để cùng nàng ta thực hiện【quy trình tạo ra hài tử】.
Hôn sự này, chó cũng chẳng thèm!
Cuối cùng vẫn là lão thái thái lôi Trần Ngôn về nhà, tại trận chỉ thẳng vào mũi bà mối mà mắng cho một trận tơi bời!
……
Hai tiếng rưỡi đi tàu cao tốc, xuống tàu rồi lại chuyển xe khách đi thêm một tiếng, cuối cùng còn phải đi bộ ba dặm đường.
Cuối cùng cũng đến được đầu thôn quen thuộc…
Bước trên con đường làng quen thuộc, nhìn những căn nhà nhỏ kiểu nông thôn hai bên, nhìn lũ gà và chó cỏ chạy qua chạy lại như chốn không người.
Trần Ngôn bỗng có chút cảm giác càng gần quê lại càng sợ.
Haiz… lão thái thái thần thần bí bí, lại luôn giả thần giả quỷ kia…
Bà rốt cuộc thế nào rồi?
Chắc là không thể ngồi xếp bằng kể cho ta nghe chuyện Chung Quỳ bắt quỷ nữa rồi nhỉ?
Cũng chắc chắn không thể dùng giọng nói sang sảng để gọi hồn, nhảy đồng nữa rồi phải không?
Mình sẽ thấy cảnh tượng gì đây?
Một bà lão nằm trên giường thoi thóp, mặt mày bệnh tật, tiều tụy già nua sao?
Bước vào sân nhà mình, Trần Ngôn bất giác đi chậm lại.
Hốc mắt nóng lên.
Trong khoảnh khắc, tất cả những điều tốt đẹp của lão thái thái bỗng chốc ùa về trong lòng.
Món đậu nành non xào thịt băm của lão thái thái, mùa hè bà dùng quạt đuổi muỗi cho ta… còn có cả lúc ăn dưa hấu vào mùa hè, bà cười tủm tỉm nhìn ta gặm miếng ngọt nhất ở giữa…
Tay đã đặt lên cánh cửa nhà mình, tai cũng có chút ù đi — có lẽ là ảo giác chăng.
Hít một hơi thật sâu, ngay lúc nước mắt sắp trào ra, Trần Ngôn nhẹ nhàng đẩy cửa.
Sau đó…
Hắn sững sờ.
……
Trong gian nhà chính, trên bức tường đối diện cửa ra vào, dán một bức tranh Tết mua từ năm ngoái vẫn chưa bóc đi.
Trên tranh, Long Tử và Long Nữ trông lanh lợi đáng yêu, tay ôm thỏi vàng đứng hầu hai bên, ở giữa là bức chân dung Thái Tổ triều đại này đang mỉm cười hiền từ…
Đừng cười, ở nông thôn rất nhiều tranh Tết đều có bố cục tiêu chuẩn như vậy.
Bên cạnh cửa lớn đặt một chiếc nón lá rách, bên trái còn có nửa bao bắp.
Còn ở giữa thì…
Một chiếc bàn vuông, trải khăn đỏ rực. Bốn lão nhân đang say sưa sát phạt!
Ở ghế chính, một lão thái thái mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, mái tóc bạc trắng được búi thành một búi tóc lớn sau đầu, chân đi đôi giày vải đế nghìn lớp, một tay cầm tẩu thuốc, tay kia cầm một quân bài. Những ngón tay kẹp lấy quân bài mà xoa tới xoa lui.
Đôi mắt híp lại, dường như đang cảm nhận linh khí của đất trời, tinh hoa của nhật nguyệt.
Sau đó, quân bài trong tay phải của bà bị ném xuống giữa bàn.
"Bát vạn!"
Rồi bà đẩy những quân bài trước mặt ra.
"Tự bốc! Ù rồi, ù rồi!! Trả tiền đây! Đứa nào cũng đừng hòng chạy! Mãi mới được một ván lớn!"
Lão thái thái cười đến không thấy mắt đâu.
Bịch.
Chiếc ba lô trên tay Trần Ngôn rơi xuống đất.
Bệnh nặng?
Phản ứng đầu tiên của Trần Ngôn là: Ta bị lừa rồi?!
"Lão thái thái, mau thu thần thông lại đi!"
·
【Sách mới ra chương đầu tiên! Cầu theo dõi, rất quan trọng đó!!
Xin các độc giả cũ và mới hãy ủng hộ nhiều hơn!
Cũng cảm ơn các độc giả cũ đã luôn cưng chiều và bao dung cho ta.
Cầu cất vào tủ sách, cầu đề cử. Cầu theo dõi!】
·