Đây là một kiện pháp khí do ta tự tay luyện chế, có thể ngăn cách âm thanh, người bên ngoài sẽ không nghe thấy nội dung đạo hữu và ta trao đổi trong phòng. Gã nói nhanh, chắp tay với Trần Ngôn, chưa đợi hắn nói gì, bỗng nhiên hai đầu gối khuỵu xuống, “phịch” một tiếng quỳ sụp trước mặt hắn.
Trần Ngôn khẽ nheo mắt, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, cũng không đỡ gã dậy, chỉ lạnh giọng hỏi: Ngươi có ý gì?
Trên mặt gã tràn đầy vẻ cầu khẩn, chỉ quỳ trên đất chắp tay với Trần Ngôn: Để đạo hữu được biết, nay ta đã đến đường cùng, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể cầu đến trước mặt đạo hữu, may ra còn ba phần hy vọng!
Trần Ngôn thở dài, nhàn nhạt nói: Ta cũng như ngươi, chỉ là người ở ngoại viện, ở đây chẳng là gì cả, e rằng không giúp được ngươi. Bất kể có chuyện gì, ngươi cầu ta, e là đã cầu sai người rồi.
Gã cung kính nói: Đạo hữu chớ khiêm tốn! Khắp viện chúng ta… à không, không chỉ riêng viện này! Ngay cả trong số hàng trăm đệ tử được tuyển chọn kỳ này, ai mà chẳng biết trong viện chúng ta có một nhân vật như đạo hữu.