"Nhưng chuyện này cũng không thể chứng thực được phải không?"
Lưu Nhược Thành vừa suy nghĩ vừa lên tiếng, "Mọi người đến từ nam bắc, cho dù sống sót ra ngoài, cũng không biết được tình hình của nhau sau này..."
Sắc mặt Tần Kỷ Vũ trở nên có chút khó coi.
Nếu theo lời ông nói, đây là lần thứ ba của ông, cũng là lần cuối cùng.
Vậy thì ông chắc chắn hy vọng quy tắc này là thật, như vậy, chỉ cần sống sót qua lần này, ông sẽ không cần phải trở lại nữa.
Trong tất cả mọi người ở đây, có lẽ ông là người không muốn quy tắc này bị nghi ngờ nhất.
Thêm nữa là vừa mới xem qua tờ giấy dính máu, tâm trạng của ông lại càng không cần phải nói.
Lâm Thâm thấy vậy, bèn thử lên tiếng, "Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này nữa được không? Việc quan trọng nhất bây giờ không phải là tìm hiểu xem chúng ta phải làm gì sao?"
Lưu Nhược Thành chớp chớp mắt, vẻ mặt dịu đi một chút, "Ngươi nói phải... vị này..."
"Ta tên Lâm Thâm." Lâm Thâm lúc này mới báo tên mình.
"Chuyện chưa xảy ra bây giờ nghĩ cũng vô dụng, hay là chúng ta cứ vượt qua khó khăn trước mắt đã, Tần thúc?"
Nghe thấy giọng của Lưu Nhược Thành, Tần Kỷ Vũ mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Ông mím môi, gật đầu, rồi giơ đèn pin chỉ về phía tòa nhà dạy học.
"Sân thể dục chúng ta cũng đã đi một vòng, nhà kho nhỏ này cũng không thấy có gì lạ, vậy chỉ có thể vào tòa nhà dạy học xem thử trước thôi."
"Thật... thật sự phải vào đó sao?"
Lý Phưởng có vẻ sợ hãi, hắn rụt cổ nhìn về phía tòa nhà dạy học, "Tòa nhà đó nhìn qua đã thấy âm u rồi."
Lưu Nhược Thành bất đắc dĩ lên tiếng, "Vậy ngươi muốn ở lại đây một mình à?"
Lý Phưởng giật mình, liếc nhìn về phía Dao Dao, "Ta không... Ta là... Ta lo Dao Dao sợ hãi."
Chỉ thấy Dao Dao liếc Lý Phưởng một cái, "Ta mới không muốn ở lại đây, nơi nào đông người ta đến nơi đó. Ở đây một mình lỡ xảy ra chuyện gì, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, đến lúc đó phải làm sao?"
"Nếu đã vậy thì mọi người cùng đi thôi."
Tần Kỷ Vũ nói xong, liền cầm đèn pin đi ở phía trước.
Lưu Nhược Thành liếc nhìn Lâm Thâm, hai người dùng chung một chiếc đèn pin, cũng đi theo sau Tần Kỷ Vũ.
Dao Dao thấy thế, vội túm lấy tay áo của Lý Phưởng, kéo hắn chạy theo sau.
Trên sân thể dục trống trải vang vọng tiếng bước chân của mấy người, và cả tiếng tim đập của riêng mỗi người.
Lâm Thâm quay đầu nhìn lại phía nhà kho, nơi đó chỉ còn lại một mảng tối đen như mực.
Thật ra trong lòng hắn cũng không chắc chắn chút nào, từ lúc hắn mở cửa vào phòng 0104, cánh cửa phía sau lưng đã biến mất.
Bất kể công việc thanh trừ này kết quả ra sao, đến lúc đó hắn phải trở về bằng cách nào? Tòa chung cư kia tuy không một bóng người, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, nhưng so với tình cảnh hiện tại, quả thực tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Bậc thang trước tòa nhà dạy học đầy vết bẩn và bụi bặm, xem ra đúng là đã rất lâu không có người đặt chân đến.
Mà khi bước lên bậc thang, nhìn thấy cánh cửa lớn bằng kính đã vỡ nát, Lý Phưởng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Một trong hai cánh cửa kính đã ngã hẳn xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, như thể bị thứ gì đó đâm sầm vào.
Ánh đèn pin quét qua, có thể thấy trên mặt đất còn sót lại những vết máu đã khô kiệt, thứ màu đỏ gần như ngả sang đen ấy, thể hiện sự chẳng lành của nó.
"Đây... đây là đã xảy ra chuyện gì vậy..."
Lý Phưởng không nhịn được thốt lên.
Tần Kỷ Vũ không nói gì, Lâm Thâm cảm thấy kể từ sau khi xem tờ giấy kia, cả người ông đã trở nên vô cùng cảnh giác.
Vẻ thong dong lúc mới gặp mặt sớm đã biến mất không còn tăm hơi.
Mà tờ giấy kia... Lâm Thâm đưa mắt nhìn về phía túi quần của Tần Kỷ Vũ, đối phương dường như đã nhét nó vào đó sau khi xem xong.
Tại sao không vứt nó đi?
Hay là vứt thứ này đi sẽ càng nguy hiểm hơn?
Lưu Nhược Thành nín thở giơ đèn pin lên, tiến về phía trước hai bước, chiếu sáng bức tường trong đại sảnh.
Đó là một bức tường ảnh, chỉ là những dòng chữ và ảnh học sinh trên đó dường như đã bị hơi ẩm thấm đẫm, màu sắc đều chảy dọc xuống theo vách tường.
"Ặc!"
Dao Dao không nhịn được kêu lên một tiếng, sau đó lại vội vàng bịt miệng mình lại.
Cảnh tượng này quả thật có chút rợn người.
Trông như thể những người trong ảnh đều đang thất khiếu chảy máu, nhất thời không phân biệt được đó là mực hay là máu thật.
"Hửm?"
Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào những bức ảnh một lúc, dường như đã chú ý tới điều gì đó, bèn bước lại gần bức tường ảnh vài bước.
Hành động này khiến Lưu Nhược Thành cũng phải giật mình.
"Sao thế?"
Lâm Thâm không nói gì, mà chỉ tiến thêm vài bước, nheo mắt nhìn kỹ.
"Cái... cái gì vậy? Ngươi phát hiện ra gì à?"
Lý Phưởng và Dao Dao như hai chú chim cút nhỏ sưởi ấm cho nhau, níu lấy đối phương, rón rén lại gần.
Lâm Thâm đưa tay chỉ về phía tường ảnh, “Những bức ảnh trên này... có phải là... hơi lớn quá không?”
Lý Phưởng chớp chớp mắt, nhưng lại không dám nhìn nhiều, "Lớn... đúng là có vẻ hơi lớn thật, nhưng, nhưng biết đâu phong cách của trường này trước kia là vậy thì sao?"
Dao Dao lập tức quay đầu đi, mặt hướng về phía bức tường có treo huy hiệu trường.
"Thôi được rồi, nhìn những bức ảnh đó cứ thấy bất an, hay là đừng nhìn chằm chằm nữa?"
"Ừm……………"
Lâm Thâm vô thức lắc đầu, không để tâm đến lời của Dao Dao, "Thật sự có trường học nào dùng ảnh lớn như vậy sao? Hơn nữa... có vài tấm trông không giống ảnh học sinh cho lắm."
Lý Phưởng nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nghển cổ nhìn thêm một cái, cũng không biết có nhìn rõ không, đã vội rụt cổ lại ngay.
"...Có lẽ là của giáo viên hoặc lãnh đạo nhà trường thì sao? Tường ảnh... cũng không nhất thiết phải là ảnh của học sinh, đúng không?"
Lâm Thâm không nói gì, ý hắn muốn biểu đạt cũng không phải là thế.
Cho dù có cả ảnh của lãnh đạo và giáo viên nhà trường trên đó, thì cũng phải có thứ tự trước sau chứ? Giống như tường ảnh trong các công ty, ảnh của lãnh đạo và nhân viên lại có thể lộn xộn không phân trước sau như vậy sao? Một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Lưu Nhược Thành vốn đang đứng sau Lâm Thâm, cầm đèn pin đi tới bên cạnh hắn, chuẩn bị chiếu ánh sáng vào tường ảnh.
"Chúng ta đừng nên lãng phí thời gian ở đây nữa, ngôi trường này lớn như vậy..."
Lời của Tần Kỷ Vũ còn chưa nói hết, tai Lâm Thâm đã nghe thấy một tiếng động lạ.
Cạch.
Hắn lập tức mở to mắt, kéo Lưu Nhược Thành lùi nhanh về sau mấy bước.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “RẦM” vang lên.
Bức tường ảnh khổng lồ ầm ầm đổ sập xuống trước mắt mọi người, làm tung lên lớp bụi dày đặc trên mặt đất.
Lâm Thâm vội nheo mắt bịt mũi miệng, sau khi buông Lưu Nhược Thành ra, hắn dùng tay xua đi lớp bụi bay mù mịt xung quanh.
Những người đứng phía sau cũng không thoát khỏi, không nhịn được mà ho sặc sụa.
"Ọe... mùi gì thế, khó ngửi quá!"
Cùng với tiếng phàn nàn của Dao Dao, Lâm Thâm cũng nhận ra có điều không ổn.
Mấy người còn lại vì câu nói này mà bất giác đưa mắt nhìn về phía bức tường ảnh vừa đổ sập.
Chỉ thấy mặt sau của tấm bảng khổng lồ này máu me đầm đìa, tỏa ra mùi hôi thối của tử thi và mùi gỉ sắt biến chất.
Đây đâu phải là ảnh! Rõ ràng là từng mảng da mặt người được khảm lên tường ảnh, phần thịt và máu còn sót lại trên đó đã thâm đen.
Không ngừng tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ.