“Tân nương tử… chắc chắn là nói như vậy sao?”
Gã thanh niên quả quyết gật đầu, đáp lời: “Đúng vậy, nàng nói cũng chưa từng thấy qua nét chữ trên đó, không nhận ra là ai viết, ít nhất không phải người nàng quen biết. Tân nương tử còn muốn biết, ngài lấy thiệp mời từ đâu?”
Lâm Thâm chậm rãi rút tấm thiệp từ tay đối phương về.
Vấn đề này hắn không trả lời được, nhưng hắn và tân nương tử cũng tò mò như nhau.
Chẳng lẽ nó từ trên trời rơi xuống hay sao?
“Ta… cũng không biết.”
Lâm Thâm lắc đầu.
Hai gã thanh niên nghe vậy nhìn nhau, trong mắt không đọc ra được cảm xúc gì, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào, ngồi lại xuống ghế.
Lâm Thâm dùng khóe mắt thấy Phùng Ngữ Ngưng đang đi về phía mình, hắn vội vàng nhét tấm thiệp vào túi đeo, cố nén biểu cảm.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Phương Tử Dương đứng cách đó không xa, miệng mấp máy dường như đang nói gì đó với hắn.
Có lẽ thấy Phùng Ngữ Ngưng đến gần, hai gã thanh niên vừa ngồi xuống lại đột ngột đứng dậy, hai tay chống hông, vừa vặn chặn kín cửa ra vào.
Phùng Ngữ Ngưng thấy vậy, mới thu lại ánh mắt đang quan sát Lâm Thâm, giọng điệu có phần hòa hoãn hơn, hỏi: “Không hỏi được gì ở đây sao?”
“Không,” Lâm Thâm lắc đầu, “bọn họ chỉ đứng chặn không cho vào thôi.”
Nghe câu này, hai gã thanh niên kia vậy mà cũng không nói gì, chỉ liếc Phùng Ngữ Ngưng một cái, rồi lại ngồi xuống với vẻ mặt như thường.
Phùng Ngữ Ngưng bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thôi được, chúng ta đi vòng quanh Thánh Tử Miếu, hôm qua đi vội quá.”
Đây không phải một câu hỏi, mà giống một mệnh lệnh hơn.
Lâm Thâm cúi mắt suy nghĩ một lát, gật đầu, đáp một tiếng.
Hắn biết Phùng Ngữ Ngưng đang nghĩ gì, nàng muốn mượn cớ tìm đường đến giếng song sinh.
Nếu Trương Cảnh Đức nói thật, uống nước giếng đó sẽ xảy ra chuyện, vậy thì có lẽ nàng muốn phá hủy cái giếng đó để đạt được mục đích rời khỏi đây.
Lúc trước trên con đường nhỏ, dường như nàng đã có suy nghĩ này rồi, chỉ không ngờ lại thực hiện nhanh đến vậy.
Lâm Thâm không chắc cái giếng đó và tượng Thánh Tử có quan hệ gì với nhau không, và là quan hệ như thế nào.
Nhưng xét tình hình hiện tại, bề ngoài nơi có vấn đề rõ ràng nhất cũng chỉ có chỗ đó.
Bất kể vì mục đích gì, dường như đều không thể bỏ qua việc điều tra Thánh Tử Miếu, đây có lẽ chính là lý do nơi này giao cho bọn họ thân phận như vậy.
“Thật sự không cần ta dẫn đường cho các vị lão sư sao?”
Vạn Thành đứng ở cửa sân, bị Lư Vũ chặn lại.
Phùng Ngữ Ngưng bước nhanh lên trước, nở một nụ cười an ủi: “Không sao, hôm qua bọn ta đã đi một lần rồi, đông người thế này, sẽ không bị lạc đâu.”
Vạn Thành dường như vẫn còn hơi lo lắng, gã ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u: “Vậy các vị lão sư nhớ cẩn thận, thời tiết trong núi này nói đổi là đổi ngay, ngàn vạn lần đừng đi sâu quá vào rừng, nếu không lỡ trời đột ngột đổ mưa, đến lúc đó sẽ rất khó ra ngoài.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu thật sự mưa lớn, trong rừng đó có lúc ngay cả bọn ta cũng không phân biệt được phương hướng.”
Có lẽ vì đã bắt chuyện, những người dân làng khác trong sân có vẻ hoạt bát hơn lúc đầu không ít.
“Được, bọn ta biết rồi,” Phùng Ngữ Ngưng cười gật đầu, “đều là người trưởng thành cả, trong lòng tự biết chừng mực.”
Nói xong, nàng quay đầu lại, lập tức thu lại nụ cười.
Ánh mắt ra hiệu cho mọi người thu dọn đồ đạc đi theo nàng, thậm chí không thèm nhìn dân làng thêm một lần nào nữa.
Tiếng sấm vẫn luôn luồn lách giữa các tầng mây, không khí tuy trở nên ngột ngạt, nhưng mưa mãi vẫn chưa rơi.
Men theo con đường rộng rãi nhất trong làng đi thẳng lên trên, là có thể đến được bậc thang đá dẫn tới Thánh Tử Miếu.
Tuy nhiên lần này, bọn họ không đi theo bậc thang lên trên, mà đi vòng quanh rìa đài đá hình thù kỳ lạ bên dưới Thánh Tử Miếu, tiến sâu vào trong rừng cây.
Cây cối sinh trưởng tự nhiên quanh năm gần như che khuất hết ánh sáng vốn đã yếu ớt trên đầu, mấy người đành phải lấy thiết bị chiếu sáng dùng để quay phim ra, tự mình soi sáng con đường phía trước.
Trong rừng cây có hơi nước nặng trĩu, cảm giác chỉ cần hít một hơi, những hạt nước li ti đã có thể bám đầy khoang mũi.
Triệu Sở Nhiên vào rừng chưa được bao lâu đã cất tiếng phàn nàn.
Thêm vào đó là thảm thực vật um tùM, khiến việc đi lại và tầm nhìn cũng bị hạn chế rất nhiều.
“Chết tiệt, cây cối ở đây có phải hơi um tùm quá không?” Phương Tử Dương đi sát theo Lâm Thâm, không nhịn được nhỏ giọng phàn nàn.
Lâm Thâm gật đầu: “Đúng vậy, độ rậm rạp này sắp đuổi kịp rừng rậm nhiệt đới rồi, đứng bên ngoài không nhìn ra được.”
Đài đá chống đỡ Thánh Tử Miếu, làm nền móng cho nó cũng quả thực có hình dáng kỳ lạ.
Chỉ khi đi một vòng quanh nó mới cảm nhận được, tảng đá khổng lồ như vậy, lại giống như một tác phẩm thủ công được người khổng lồ điêu khắc tỉ mỉ, tựa như cổ của một chiếc bình hoa lõm vào trong.
Thật khó tưởng tượng làm thế nào nó lại được hình thành một cách tự nhiên.
Trong rừng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót và tiếng kêu của loài động vật nào đó không rõ, lần nào cũng khiến Triệu Sở Nhiên giật nảy mình.
Và có lẽ cảm nhận được ánh mắt Phùng Ngữ Ngưng chiếu về phía mình ngày càng nghiêm khắc, nàng đành phải mím chặt môi, cúi đầu bước đi.
“A!!!”
Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, Triệu Sở Nhiên vẫn hét lên một tiếng thất thanh không hề báo trước, thậm chí còn đột ngột lùi lại mấy bước.
Dưới chân lại là nền đất không bằng phẳng, khiến nàng ngã phịch xuống đất.
Lý Ngôn Huy thấy vậy bèn tiến lên, vạch đám cỏ cây ra xem, chỉ là một con cóc đang nằm nghỉ trên tảng đá.
Thế là hắn quay đầu lại, nói với Triệu Sở Nhiên: “Không sao, chỉ là một con cóc ghẻ thôi.”
Nào ngờ, Triệu Sở Nhiên không hề đáp lại lời của Lý Ngôn Huy.
Nàng cứ giữ nguyên tư thế đó ngồi trên nền đất ẩm ướt, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, nhìn kỹ thì cả người đều đang run rẩy không kiểm soát.
Phùng Ngữ Ngưng khẽ thở dài một hơi, kiên nhẫn mở lời: “Được rồi, không nghe Lý Ngôn Huy nói gì sao? Chỉ là một con cóc ghẻ thôi mà cũng dọa ngươi thành thế này, mau đứng dậy đi.”
Rõ ràng, sự kiên nhẫn của Phùng Ngữ Ngưng đối với việc Triệu Sở Nhiên luôn luôn hoảng hốt cũng đã đến giới hạn.
Tuy nhiên không ai ngờ rằng, Triệu Sở Nhiên vẫn cứng đờ ngồi trên mặt đất, cả người run rẩy càng dữ dội hơn.
Lần này, ngay cả lời của Phùng Ngữ Ngưng cũng mất tác dụng.
Phương Tử Dương liếc nhìn Lâm Thâm, thấy Lâm Thâm hất cằm, hắn mới dè dặt tiến lên.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vai Triệu Sở Nhiên, chỉ cảm thấy cô gái trước mắt như đang chìm trong một nỗi sợ hãi tột độ nào đó, toàn thân cơ bắp đều căng cứng.
“Ngươi… không sao chứ?”
Phương Tử Dương vừa hỏi, vừa ngồi xổm xuống.
Hắn vốn định xem sắc mặt của Triệu Sở Nhiên, trong lòng cũng không hiểu tại sao nàng lại có thể bị một con cóc dọa thành ra thế này.
Tuy nhiên, khi hắn thực sự ngồi xổm xuống, một mùi hương xộc vào mũi, sắc mặt Phương Tử Dương cuối cùng cũng biến đổi theo.
“Lâm, Lâm Thâm!”
Phương Tử Dương gần như phải gằn giọng từ trong cổ họng, mỗi một âm đều như sắp vỡ ra.
Mùi trong mũi là mùi gỉ sắt, là mùi máu tanh hòa lẫn với mùi tanh của đất.
Một mảnh xương hàm dưới còn dính da thịt, mang theo răng và môi dưới, nằm ngay ngắn trên mặt đất giữa hai chân của Triệu Sở Nhiên.
Nếu Triệu Sở Nhiên ngã lệch đi một chút, có lẽ đã ngồi thẳng lên trên nó.
Phương Tử Dương thậm chí không cần người khác giúp đỡ cũng có thể xác định đây là xương hàm dưới của người, hàng răng đều tăm tắp trong miệng kia, ngoài con người ra không có loài động vật nào có hình dạng như vậy.