Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thâm đã đứng ở ngã tư đường lạnh lẽo, hai tay đút vào túi áo khoác dài, nheo mắt đón gió nhìn ngọn đèn giao thông nhấp nháy phía đối diện. Điền Tùng Kiệt lần này không theo cùng, thiếu đi một người trò chuyện, khiến hắn chợt cảm thấy như thể quay về những tháng ngày cô độc trước kia.
Con phố vốn quen thuộc, những cửa tiệm quen thuộc, chẳng hay từ lúc nào đã trở nên xa lạ đến thế. Hắn gần như quên mất lần cuối cùng mình vội vã bước qua con phố này là khi nào rồi.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe bán tải quen mắt đã chạy tới từ phía đối diện, chỉ có điều người ngồi ở ghế lái không phải là Cố Thập Viễn.
Xe vượt qua đường, dừng lại bên lề cạnh Lâm Thâm. Cửa kính từ từ hạ xuống, hắn thấy Phùng Ngữ Ngưng với kiểu tóc đuôi ngựa cao quen thuộc.
Nàng một tay đặt trên vô lăng, tay kia chống ở mép ghế lái, khi ánh mắt chạm nhau với Lâm Thâm, nàng khẽ hất cằm về phía bên trong xe.
