Nói là giao đấu một trận, nhưng Tiết Dịch Hàng bị Lâm Thâm đè chặt xuống đất, ngoại trừ việc dùng tay chân phản kháng được đôi chút, dường như hắn chẳng thể làm gì hơn.
Chẳng rõ là bản thân hắn không muốn giãy giụa, hay thực sự cảm thấy không thể chống lại sức mạnh của Lâm Thâm, chỉ thấy hắn khó nhọc nuốt khan một ngụm nước bọt, há miệng nhưng chẳng thể thốt ra lời nào nữa.
Lâm Thâm hoàn toàn đắm chìm trong suy tư của chính mình, đợi đến khi hắn chuyển ánh mắt nhìn Tiết Dịch Hàng lần nữa, chỉ thấy trong đôi mắt đối phương có một tia kinh ngạc chợt lóe lên rồi vụt tắt.
Tuy nhiên, cảm xúc này nhanh chóng bị Tiết Dịch Hàng che giấu đi, hắn dùng sức hít sâu một hơi, hai chân đạp mạnh vài cái xuống mặt đất.
Lâm Thâm không rảnh suy nghĩ biểu cảm thoáng qua kia của Tiết Dịch Hàng có ý nghĩa gì, hắn chỉ chuyên tâm cảm nhận phương hướng lưu chuyển của vật thể trong cổ Tiết Dịch Hàng, sau đó dùng tay trái thay thế tay phải, tay phải liền theo cổ Tiết Dịch Hàng chậm rãi di chuyển xuống dưới lồng ngực.
