"Còn những kẻ khác thì sao? Ý nghĩa tồn tại của bọn chúng là gì? Vì một danh ngạch đã định trước không thể đoạt được, mà tiếp tục liều mạng tranh đấu ư?" Lý Duy Nhất hỏi.
"Vào Ẩn Môn, như vào địa ngục. Không có sự chuẩn bị tâm lý này, bọn chúng không có tư cách xuất hiện ở đây." Ẩn Nhị Thập Tứ chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu, cười nói: "Nếu ngươi đã bi thiên mẫn nhân đến vậy, chi bằng đi tham ngộ chiến pháp ý niệm của Cửu Lê Chi Thần, đánh bại ba kẻ trên Niệm Lực Bích Họa. Ngươi trực tiếp trở thành Thần Ẩn Nhân, danh ngạch Ẩn Nhị Thập Lục tự nhiên sẽ trống."
Trực tiếp trở thành Thần Ẩn Nhân, nói thì dễ, làm sao có thể? Cửu Lê Ẩn Môn đã mười mấy giáp tử chưa từng xuất hiện nhân vật bực này. Nàng cảm thấy Lý Duy Nhất sở dĩ nói ra những lời như vậy, là vì Nghiêu Âm. Trong Chu Động không giết, lại ra tay chặn Lê Thanh cứu giúp, tâm ý đã rõ như ban ngày. Thuần Tiên Thể có sức hấp dẫn này, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Bậc anh hùng nào lại không ái mộ mỹ nhân?
"Được, vậy ta thử xem." Lý Duy Nhất sải bước về phía Niệm Lực Thạch Bích, đã sớm muốn cùng ba kẻ kia giao đấu.
Ẩn Nhị Thập Tứ bước nhanh theo sau, trong lòng vô cùng tò mò, kẻ quái dị sâu không lường được này và Ẩn Cửu rốt cuộc ai mạnh hơn ai?