“Nói thì dễ lắm sao?”
Thái Sử Bạch lắc đầu nói: “Yêu nhân kia có tu vi niệm lực vô cùng đáng gờm, tuyệt đối là nhân vật có thể ghi tên vào 《Giáp Tý Sách》. Hơn nữa, y vừa tinh thông Dịch Dung Tuyệt, lại am hiểu Không Gian Độn Pháp, đêm qua ngay cả Cự Linh Quân cũng phái ra đông đảo cao thủ bố phòng, vậy mà vẫn để y trốn thoát.”
“Ngay cả nhân vật như Cừu Phó Tổng Binh cũng nói, hai loại bí thuật này một khi đã tu luyện đến mức xuất thần nhập hóa, thì ở trong thành trì đông đúc, muốn bắt giữ hắn, dù cho cự đầu Trường Sinh Cảnh tự mình ra tay cũng là uổng công. Một yêu nhân kỳ dị lợi hại đến vậy, mấy trăm năm nay cũng là lần đầu tiên nghe nói.”
Lý Duy Nhất thầm kinh hãi, không ngờ đêm qua lại có nhân vật tầm cỡ Phó Tổng Binh phục kích, may mà hắn không đụng độ.
Ánh mắt Long Hương Sầm rơi trên người Lý Duy Nhất: “Tả Ninh, ngươi dường như chẳng hề tò mò về yêu nhân tà giáo kia chút nào?”