Trong mắt Dương Thanh Khê loé lên một tia băng giá: “Ta đề nghị, giết hết tất cả, vĩnh trừ hậu hoạn.”
Nàng tiếp tục nói: “Sau trận chiến ở Lăng Tiêu Sinh Cảnh này, nội bộ Cửu Lê tộc chắc chắn sẽ có một cuộc đại thanh trừng. Số tộc nhân liên quan đến Tuy Tông, Tam Trần Cung, Thiên Nhất Môn, Quan Sơn, Đạo giáo gộp lại nhất định là một con số khổng lồ, không thể nào giết sạch được.”
“Lê Tùng Giản là trưởng tử của tộc trưởng Thương Lê bộ tộc, hắn vừa nói ra những lời đó, bên trong Cửu Lê tộc, nói không chừng sẽ được giơ cao đánh khẽ.”
“Ngươi chắc chắn, sau khi hắn vượt qua ải này, sẽ không tìm cơ hội báo thù sao?”
Lê Tùng Giản nghe mà da đầu tê dại, trong lòng kinh hãi, gầm lên: “Dương Thanh Khê, lão phu đã đắc tội với ngươi ở đâu, mà ngươi lại muốn hại ta như vậy… Thần Ẩn Nhân, Tùng Giản đã biết sai, tuyệt đối không dám báo thù, chỉ cầu quãng đời còn lại bù đắp lỗi lầm xưa… Đừng nghe Dương Thanh Khê, lão phu nắm giữ thóp của nàng, nàng và Diêu Khiêm sớm đã có một chân, đừng bị vẻ ngoài thanh thuần của nàng lừa gạt. Nàng đây là muốn giết người diệt khẩu!”