TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Đến Tuổi Già, Tuyệt Mỹ Ma Nữ Lấy Ta Làm Lô Đỉnh!

Chương 43: Đấu Giá Hội! Đệ nhất mỹ nữ, Nhan Như Ngọc! (1)

Trong khách điếm.

Diệp Bất Phàm chau mày, sắc mặt âm u bất định.

Đệ đệ của Tiểu Kiếm Tiên, tin tức này hắn thật sự không hề hay biết, đồng thời cũng hoàn toàn hiểu rõ vị trưởng lão giao nhiệm vụ kia muốn làm gì.

Đây là muốn bắt cóc đệ đệ của y để tống tiền Tiểu Kiếm Tiên!

Ngươi là Kim Đan trưởng lão, cái gì cũng không sợ.

Sáu người bọn ta e rằng sẽ bị Tiểu Kiếm Tiên truy sát đến tận chân trời góc bể!

“Chẳng trách tin tức huynh đệ ruột thịt ít ai biết, xem ra Tiểu Kiếm Tiên đã đề phòng chính là tình huống này.”

“Vì cái nhiệm vụ chết tiệt này, không đáng chút nào, nhưng nếu cứ thế rút lui…”

Diệp Bất Phàm đang cực kỳ thiếu tiền, mà phần thưởng nhiệm vụ lại hậu hĩnh, chưa nói đến điểm cống hiến, riêng linh thạch được chia cũng phải đến cả ngàn.

“Thôi bỏ đi, đến lúc đó cứ diễn cho qua chuyện, nếu bị để ý, cũng sẽ chỉ nhắm vào bọn Mặc Hoành, chuyện bại lộ cũng là việc của sau này.”

Diệp Bất Phàm tâm tính vững vàng, với thực lực hiện tại của hắn, thật ra không sợ Tiểu Kiếm Tiên, nhưng có thể bớt dính vào phiền phức thì cứ bớt.

Tiếp theo, Diệp Bất Phàm bắt đầu đi lang thang trong Lưu Vân Thành, dịch dung thành đủ loại dáng vẻ, bán đi những tang vật lấy được từ Lệ Khuê.

Toàn là đan dược tăng tiến tu vi cho kỳ Trúc Cơ, vì không đủ độc tính, Diệp Bất Phàm không muốn dùng, chi bằng đổi thành linh thạch để mua linh vật kết đan.

Mà loại đan dược này giá trị rất đắt.

Là lựa chọn hàng đầu của các tu sĩ Trúc Cơ.

Đặc biệt là vào thời điểm di tích Phong Ma sắp mở ra, ai cũng muốn nâng cao thực lực để giành được đại cơ duyên bên trong, vì vậy giá trị của phù lục và đan dược đều tăng gấp đôi.

Mấy bình đan dược, Diệp Bất Phàm bán được ba vạn linh thạch.

Gần một nghìn linh thạch một viên.

“Phù lục nhị giai và tam giai bây giờ còn đắt hơn, loại đỉnh cấp nhị giai đã một nghìn hai trăm linh thạch, tam giai lại càng cao tới sáu nghìn!”

Diệp Bất Phàm nhìn chằm chằm vào những tấm phù lục trên quầy của Thiên Bảo Các, thèm thuồng không thôi.

Đây đều là những thứ để giữ mạng.

Nếu hắn trở thành phù sư, bây giờ e là đã kiếm tiền đến điên rồi.

“Tiếc là tìm lâu như vậy, ngay cả một môn bí thuật giúp tăng tỷ lệ vẽ bùa cũng không có.”

Diệp Bất Phàm đành bất lực, muốn trở thành phù sư nhị giai, cần có thiên phú, còn cần mấy chục năm kinh nghiệm vẽ bùa.

Nhưng nếu có bí thuật.

Trong thời gian ngắn hắn đã có thể trở thành phù sư nhị giai!

“Bí thuật còn khó tìm hơn cả linh vật kết đan, thôi vậy, bây giờ vẫn nên nghĩ đến ‘Tịnh Thiên Thủy’ kia, bốn vạn linh thạch, chắc là đủ rồi.”

Diệp Bất Phàm rời khỏi cửa hàng, nhìn sắc trời dần tối, rồi đi về phía khách điếm.

Loại “Tịnh Thiên Thủy” này đến từ Tái Ngoại Đại Tuyết Sơn, cực âm cực hàn, nghìn năm mới có thể thai nghén mà thành, lúc kết đan có tác dụng thanh tẩy kim đan, nâng cao phẩm chất, có xác suất tăng lên một chuyển.

Tuy chỉ là một chuyển, nhưng cũng đủ để các thiên chi kiêu tử phải điên cuồng.

Điều này đại diện cho hy vọng kết thành Nguyên Anh trong tương lai.

Dĩ nhiên, cũng có rủi ro rất lớn, Tịnh Thiên Thủy cực hàn, chỉ một chút sơ sẩy sẽ khiến kim đan bị đông cứng, từ đó kết đan thất bại mà chết.

Nếu không phải như vậy.

Diệp Bất Phàm thật không dám nói bốn vạn linh thạch là có thể lấy được nó.

Vừa về đến khách điếm, Diệp Bất Phàm liền báo cho Mặc Hoành hành tung của Từ Chính Nghĩa.

Vì hắn đã đặt một dấu ấn trên người đối phương, nên mọi hành động của gã về cơ bản đều nằm trong cảm ứng của hắn.

“Tên này mấy ngày trước đến Lưu Vân Thành, hành sự lại phô trương như vậy, hoàn toàn không che giấu thân phận.”

Mặc Hoành có chút kinh ngạc.

Huynh đệ Ngô Phong vừa trở về không lâu nói: “Không che giấu thân phận… ngươi chắc chắn hắn là Từ Chính Nghĩa sao?”

Gã có chút không tin tưởng Diệp Bất Phàm.

“Chắc chắn, không tin thì ngươi tự đi mà tra.”

“Ta tra?”

Ngô Phong giật giật khóe miệng.

“Được rồi, bọn ta vẫn nên đồng tâm hiệp lực, nghĩ cách bắt Từ Chính Nghĩa về ma giáo đi!”

“Còn về việc hắn không che giấu thân phận, nếu ngươi là người của chính đạo, ngươi cũng chẳng cần phải che giấu.”

Nam tử gầy gò liếc huynh đệ Ngô Phong một cái, nhàn nhạt nói.

Huynh đệ Ngô Phong nghe vậy, lủi thủi ngậm miệng.

Tay bọn họ ít nhiều cũng đã dính máu của năm đại tiên môn chính đạo, cũng coi như có số má, chỉ cần công khai lộ diện là sẽ bị để mắt tới.

“Đợi hắn đi một mình, chúng ta sẽ tìm cơ hội ra tay.”

“Nghe nói Từ Chính Nghĩa rất háo sắc, Liễu sư muội mị thuật siêu quần, để nàng khiến hắn buông lỏng cảnh giác, sau đó huynh đệ Ngô Phong ra tay trước, hai người các ngươi đủ sức áp chế hắn, lại có ta đích thân trấn trận, không quá mười hơi thở là có thể bắt được hắn!”

Mặc Hoành tự tin nói, Từ Chính Nghĩa ở Trúc Cơ lục trọng không được xem là quá mạnh, mấy người bọn họ bắt gã là chuyện thừa sức.

Sau đó gã dừng lại một chút, nhìn về phía Diệp Bất Phàm.

“Còn về Diệp sư đệ… thì cảnh giới bốn phía, tránh để viện binh của Thượng Thanh Cung kịp đến.”

Sự sắp xếp này, có thể nói Diệp Bất Phàm là người nhàn nhã nhất, hoàn toàn chỉ là kẻ ngoài lề.

Thật ra Mặc Hoành cũng hết cách, không thể để Diệp Bất Phàm tham gia vào trận chiến của bọn họ được?