TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Đến Tuổi Già, Tuyệt Mỹ Ma Nữ Lấy Ta Làm Lô Đỉnh!

Chương 41: Từ Chính Nghĩa, gã này quả thực bất nghĩa (1)

“Đúng là lòng lang dạ sói! Sáu môn ma công mà chỉ có một vạn hai nghìn linh thạch.”

Một đại hán râu quai nón rậm rạp từ trong “Vân Hạc điện” bước ra, lắc lắc túi trữ vật, không khỏi cạn lời.

Nếu ở cửa tiệm do ma môn mở, sáu môn ma công ít nhất cũng phải đáng giá một vạn năm nghìn.

Đương nhiên, đây là loại ma công có tác dụng phụ.

Loại không có tác dụng phụ, một môn cũng đã gần một vạn!

“Thôi bỏ đi, an toàn là trên hết.”

Diệp Bất Phàm lắc đầu, không cảm thấy quá thiệt thòi, Vân Hạc điện là nơi giao dịch dưới trướng thành chủ, tu sĩ của cả chính và ma đạo đều thích đến đây tiêu thụ tang vật, vì bọn họ sẽ không điều tra.

Mà một vạn linh thạch, Trúc Cơ bình thường cũng chẳng có gia sản đến thế, cũng gần đủ để mua một vài tin tức và bí thuật liên quan đến vẽ bùa.

Nhưng muốn mua linh vật có thể nâng cao tỷ lệ kết đan thì chắc chắn là không đủ.

Những thứ này trong giới tu tiên thuộc loại vật tư chiến lược có giá mà không có hàng, muốn tìm ở Lưu Vân thành này thì căn bản là không thể.

“Hửm? Thì ra là thèm muốn bí mật Trúc Cơ cực phẩm của ta, Mặc Hoành, Liễu Vong Xuyên.”

Bỗng nhiên, một người giấy nhỏ rơi vào tay Diệp Bất Phàm.

Sau khi thu hồi linh thức bám trên đó, trong mắt hắn lóe lên vẻ băng giá.

Mấy tháng nay, hắn đã hiểu thấu đáo hơn về 《Trát Chỉ Bảo Điển》, có thể chế tạo ra một vài con rối người giấy nhỏ, thích hợp cho việc ẩn nấp, nghe lén.

Lúc ra ngoài, hắn đã cẩn thận để lại một người giấy trong khe cửa sổ, không ngờ lại thật sự có thu hoạch bất ngờ.

“Lòng người hiểm ác, quả nhiên không thể lơ là, may mà ta đủ cẩn trọng, ta muốn xem xem, Mặc Hoành làm cách nào để bắt ta khai ra bí mật!”

Diệp Bất Phàm cười lạnh một tiếng, cất người giấy đi.

Sau đó nhìn con phố đông đúc người qua lại.

Sau khi xác định phương hướng, hắn đi thẳng về phía phố Đông.

Lưu Vân thành có bốn con phố lớn, phố Đông bề ngoài là nơi mua bán vật liệu, nhưng ngầm bên trong lại là nơi hội tụ tin tức.

Bất kể là tin tức của tiên môn hay ma đạo.

Chỉ cần trả được giá, là có thể nhận được bất kỳ tin tức nào ngươi muốn.

Diệp Bất Phàm dù sao cũng đã sống ở đây trăm năm, quá hiểu rõ nơi này.

Hắn không định mua tin tức về Từ Chính Nghĩa, ở Lưu Vân thành này, đám người chính đạo kia vốn không hề che giấu thân phận, chỉ cần hỏi thăm qua loa là có thể biết được bọn họ ở đâu.

Thứ hắn muốn là tin tức về việc nâng cao tỷ lệ vẽ bùa, cũng như tin tức về linh vật kết đan.

“Mấy tháng trôi qua, tên đó chắc vẫn chưa già chết đâu nhỉ.”

Diệp Bất Phàm quen đường quen lối, rẽ bảy tám lần, cuối cùng cũng đến được phố Đông.

Một lát sau.

Hắn dịch dung thành một thanh niên áo lam, đội nón lá, đi về phía một tiệm tạp hóa.

Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng quát tháo ồn ào.

Trước tiệm tạp hóa, một đám tu sĩ đang vây quanh xem náo nhiệt.

Diệp Bất Phàm khẽ nhíu mày, đến gần mới nhìn rõ.

Thì ra là một tu sĩ Trúc Cơ có dáng vẻ thanh niên, đang quát mắng một lão giả tóc hoa râm.

“Nếu không phải nơi đây là Lưu Vân thành, nghiêm cấm giết người, đổi lại là nơi khác, ta đã sớm làm thịt kẻ gian trá như ngươi rồi!”

Thanh niên Trúc Cơ cười lạnh, hung hăng đá lão giả một cước.

Diệp Bất Phàm sững sờ, càng nhìn thanh niên kia càng thấy quen mắt.

“Ta còn đang lười đi tìm tung tích của Từ Chính Nghĩa, không ngờ gã lại tự dâng mình tới cửa?”

Diệp Bất Phàm không nói nên lời.

Sau khi rời khỏi Thiên Ma giáo, Mặc Hoành đã miêu tả dung mạo của Từ Chính Nghĩa cho bọn họ.

Là một trong những mục tiêu của chuyến đi này, hắn đương nhiên nhớ rất rõ.

Nghĩ đến đây, hắn giả vờ tò mò hỏi thăm một tu sĩ đang xem náo nhiệt bên cạnh.

Từ miệng đối phương biết được, Từ Chính Nghĩa mới đến, muốn mua một ít đan dược và pháp khí, nên đã tìm một người quen thuộc nơi này làm người dẫn đường.

Dưới sự dẫn dắt của người này, gã đã tìm đến hai cửa tiệm, mua được đan dược và pháp khí vừa ý.

Nhưng cuối cùng Từ Chính Nghĩa lại phát hiện ra, người dẫn đường và chủ tiệm đã thông đồng với nhau, bán cho gã đan dược và pháp khí với giá cao hơn thị trường, chém gã một nhát đau điếng.

Không chỉ vậy.

Người dẫn đường còn đòi Từ Chính Nghĩa trả phí dẫn đường.

Từ Chính Nghĩa đương nhiên nổi giận, thế là mới có cảnh đánh đập trước mắt này.

“Một vài người dẫn đường và chủ tiệm bắt tay nhau lừa người, ở Lưu Vân thành là chuyện thường tình, thấy nhiều nên cũng chẳng lạ.”

“Nhưng lần này lại đụng phải thứ dữ, ngay cả đệ tử của Thượng Thanh cung cũng dám lừa.”

Mấy người vây xem đều lắc đầu, không hề có chút đồng tình nào.

Thượng Thanh cung là thế lực đứng đầu chính đạo, rất ít người dám chọc vào.

“Lão không lừa người, những thứ ngươi mua đều là hàng tốt, rõ ràng là ngươi…”

Lão giả nằm rạp trên đất phun ra một ngụm máu, lão ngẩng đầu muốn biện giải, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Từ Chính Nghĩa, lão run lên bần bật.

Cuối cùng, lão lẳng lặng bò dậy, còng lưng đi vào trong tiệm tạp hóa.

“Tiêu Hồng Đức?!”

Diệp Bất Phàm nhìn rõ dung mạo của lão giả, sắc mặt khẽ biến.

Sau đó lập tức hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt nhìn Từ Chính Nghĩa tức thì trở nên không còn thân thiện.

Lão già đó chính là cố nhân của hắn, năm xưa hắn nghèo đến cùng cực, phù lục ở chỗ lão Tiêu bán rất rẻ, qua lại vài lần liền trở nên thân quen.