TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Đến Tuổi Già, Tuyệt Mỹ Ma Nữ Lấy Ta Làm Lô Đỉnh!

Chương 40: Diệp Bất Phàm khiêm tốn (2)

Có người muốn kết thân, vị này cũng hòa nhã đối đãi.

Nói chung, tính cách của hắn hoàn toàn khác biệt với đa số tu sĩ Thiên Ma Giáo.

Giống như một con cừu non vô hại trà trộn vào hang sói.

Thiên Ma Giáo cách Lưu Vân Thành vạn dặm, trên đường đi không gặp nguy hiểm gì.

Khoảng năm ngày sau.

Đoàn sáu người cuối cùng cũng đến được Lưu Vân Thành.

Lưu Vân Thành nằm cạnh Vạn Thú sơn mạch của Triệu Quốc, là nơi giao nhau của phe chính, phe ma, và cả yêu tộc.

Giao thương buôn bán vô cùng sầm uất.

“Thật quen thuộc.”

Diệp Bất Phàm đứng trên sườn núi, nhìn tòa thành khổng lồ hùng vĩ phía trước, trong lòng không khỏi cảm khái.

Năm xưa hắn chọn sống ở đây.

Chính là vì Lưu Vân Thành cấm giết chóc, rất ít người dám công khai động thủ ở nơi này.

Nguyên nhân, dĩ nhiên là vì thành chủ nơi đây, là một vị Nguyên Anh chân quân!

Năm xưa Sở Tử Tuyết bắt Diệp Bất Phàm.

Cũng phải lén lút ra tay.

Mấy người trà trộn vào thành, rồi vào ở một khách điếm.

“Diệp sư đệ, nghe nói ngươi bị Sở sư muội bắt đi ở đây à?”

Ngô Phong, một trong hai huynh đệ song sinh, tò mò hỏi.

Về lai lịch của Diệp Bất Phàm, rất nhiều người đã từng điều tra.

“Ha ha, ta cũng nghe nói rồi, tán tu gian khổ, Diệp sư đệ có thể an ổn ở đây gần trăm năm, quả thật không dễ dàng.”

“May mà nay đã khổ tận cam lai.”

Mặc Hoành giơ ngón tay cái lên, tán thưởng.

Nếu là gã, chỉ với tu vi Luyện Khí, chưa chắc đã sống được lâu như vậy.

“Chỉ là vài chuyện cũ, không đáng nhắc tới.”

Trong mắt Diệp Bất Phàm lóe lên tia khác thường, hắn bình thản đáp lại.

“Nếu Diệp sư đệ xuất thân từ Lưu Vân Thành, vậy việc dò la tin tức của Từ Chính Nghĩa, đành phải phiền ngươi ra tay rồi.”

“Sau đó việc bắt cóc, cứ để chúng ta lo.”

Mặc Hoành suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Sư đệ thấy thế nào?”

“Được.”

Diệp Bất Phàm không nói nhiều, gật đầu rồi trực tiếp rời khỏi khách điếm.

Hắn không chỉ đi dò la tin tức của tên Từ Chính Nghĩa kia.

Hắn còn muốn bán mấy môn công pháp trên người để đổi lấy chút linh thạch.

Đợi Diệp Bất Phàm đi rồi.

Huynh đệ Ngô Phong lúc này mới không nhịn được bĩu môi nói: “Làm việc không nguy hiểm thì hắn tích cực lắm; nếu không phải sư tôn hắn là lão tổ, lại có được thân phận đệ tử nòng cốt, thì loại Trúc Cơ tầng một như hắn, căn bản không có tư cách nhận nhiệm vụ này.”

Nhiệm vụ càng khó, lợi ích phía sau càng lớn.

Nghĩ đến lúc đó còn phải chia điểm cống hiến với Diệp Bất Phàm, hai người lại thấy khó chịu.

Dĩ nhiên, những lời này cũng chỉ dám nói sau lưng.

“An phận làm xong nhiệm vụ đi, đừng nhiều lời, hai ngươi đi dò xét điểm tụ tập của đám đệ tử chính đạo cho ta.”

Mặc Hoành quát mắng.

Huynh đệ Ngô Phong ngượng ngùng gật đầu, có chút bực bội rời khỏi khách điếm.

Nhiệm vụ lần này phải dựa vào Mặc sư huynh, trên đường đi đã nhiều lần nịnh nọt lấy lòng, kết quả vị sư huynh này lại chẳng thèm để ý đến bọn họ, ngược lại còn chăm sóc Diệp Bất Phàm rất chu đáo, có ý muốn kết giao.

Việc dò la tin tức ít nguy hiểm nhất lại giao cho hắn.

“Liễu sư muội, về quy luật tuần tra của đội tuần tra phủ thành chủ, đành nhờ cả vào muội, dù sao chúng ta động thủ trong thành, khó tránh khỏi gây chú ý cho đội tuần tra, đây là tính trước đường lui cho chúng ta.”

“Được, đảm bảo sẽ dò xét rõ ràng.”

“Tốt.”

Đợi mấy người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Mặc Hoành và nam tử gầy gò.

“Sư huynh, hà tất phải chăm sóc Diệp Bất Phàm như vậy?”

Nam tử gầy gò mắt lộ hung quang, nói: “Chúng ta là…”

“Ngu xuẩn! Bây giờ ta chăm sóc hắn, làm thân với hắn, đến lúc hắn xảy ra chuyện, sẽ không có ai nghi ngờ đến ta.”

“Ngươi tốt nhất nên dẹp cái sát tâm đó đi, Vong Xuyên sư huynh cũng chỉ bảo chúng ta tìm hiểu rõ bí mật Trúc Cơ cực phẩm của tiểu tử kia, ngay cả ngài ấy còn không dám giết, ngươi dám sao?”

Mặc Hoành hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.

Đừng nói là Liễu Vong Xuyên, vị ứng cử viên Thánh tử này, mà cả Thiên Ma Giáo đều rất tò mò về việc Diệp Bất Phàm đạt được Trúc Cơ cực phẩm.

Những kẻ có thể tồn tại trong ma đạo đều là người thông minh.

Bọn họ không tin một kẻ có hạ phẩm linh căn như Diệp Bất Phàm lại có thể ngẫu nhiên đúc thành Trúc Cơ cực phẩm.

“Đợi chuyện này xong, tùy tiện tìm một tu sĩ Trúc Cơ tầng ba bốn, giả trang thành người chính đạo, bắt Diệp Bất Phàm lại tra tấn một phen, tin rằng hắn sẽ khai ra bí mật.”

Mặc Hoành nở một nụ cười âm hiểm và xảo trá, khà khà nói:

“Cuối cùng, chúng ta lại ra tay cứu Diệp Bất Phàm, vừa có được bí mật, lại có thể khiến tiểu tử kia mang ơn đội đức, kế này chẳng phải rất hay sao?”

Nam tử gầy gò nghe mà trong lòng cũng thấy ớn lạnh, khen ngợi: “Tuyệt diệu!”