TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Đến Tuổi Già, Tuyệt Mỹ Ma Nữ Lấy Ta Làm Lô Đỉnh!

Chương 39: Diệp Bất Phàm khiêm tốn (1)

Người khác xuyên không, làm nhiệm vụ hoặc là anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc là hộ tống một vị tiểu thư nào đó.

Hắn thì hay rồi.

Trực tiếp đội mũ trùm đầu, trở thành kẻ bắt cóc.

Sau khi đuổi Cổ Hà đi, Diệp Bất Phàm bắt đầu sắp xếp pháp khí và phù lục.

“Thanh phi kiếm cao cấp của Lục La, tạm thời cứ dùng đã, mười mấy tấm phù lục nhị giai đỉnh cấp, cũng có thể dùng tạm.”

Trước đây hắn đã cướp bốn món pháp khí đỉnh cấp của Lệ Khuê, nhưng quá bắt mắt, chỉ cần lấy ra là người ta sẽ biết ngay là hắn.

Lần này làm nhiệm vụ, hắn không định bộc lộ quá nhiều thực lực.

Dù sao cũng chỉ là đi cho có lệ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Bất Phàm dặn dò Lục La vài điều rồi một mình đến nhiệm vụ điện.

Lúc này, đã có ba người đang chờ sẵn, hai nam một nữ, đều có tu vi Trúc Cơ tầng sáu.

“Vị này chính là Diệp sư đệ phải không?”

Người dẫn đầu là một nữ tử dung mạo khá kiều diễm, thân mặc hồng y bó sát.

Ả đánh giá Diệp Bất Phàm từ trên xuống dưới, tu vi Trúc Cơ tầng một rất yếu, trong lòng có chút không hài lòng.

Nhưng khi nhìn thấy dung mạo anh tuấn của Diệp Bất Phàm, sự bất mãn lập tức tan thành mây khói.

“Ta tên là Liễu Khả Khanh, nhiệm vụ lần này, Diệp sư đệ cứ ở bên cạnh sư tỷ nhé, sư tỷ sẽ bảo vệ ngươi.”

Nữ tử kiều diễm thở ra khí tức như lan, không hề che giấu vẻ mập mờ trong đôi mắt long lanh.

Cảnh này khiến hai nam tử đồng hành lập tức có chút ghen tị.

Nhưng bọn họ biết thân phận của Diệp Bất Phàm nên không dám biểu lộ điều gì.

“Vậy thì đa tạ sư tỷ.”

Diệp Bất Phàm cười gượng hai tiếng.

Mấy nữ tu đồng môn này cũng thật đói khát quá rồi.

Hắn quay đầu nhìn hai thanh niên kia.

Mặt chữ điền, tướng mạo giống hệt nhau, rõ ràng là huynh đệ song sinh.

“Hai vị này là Ngô Chấn, Ngô Phong, thực lực rất khá đấy, không ít tu sĩ chính đạo đã chịu thiệt thòi dưới tay hai huynh đệ họ.”

Liễu Khả Khanh giới thiệu.

“Ừm.”

Hai gã mặt chữ điền gật đầu với Diệp Bất Phàm, thái độ không nóng không lạnh.

Rồi quay sang lấy lòng Liễu Khả Khanh.

Một lát sau.

Lại có hai nam đệ tử khác đi tới, một nam tử gầy gò có tu vi Trúc Cơ tầng năm, người còn lại cao lớn hơn thì là Trúc Cơ tầng bảy.

Toàn thân sát khí, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.

“Đây là đệ tử Thánh Ma Phong, gã cao to tên Mặc Hoành, gã gầy gò tên Vương Uyên, hai người này có quan hệ thân thiết với Liễu Vong Xuyên, sư đệ chớ nên chọc vào họ.”

Liễu Khả Khanh truyền âm nhắc nhở.

Ánh mắt Diệp Bất Phàm lóe lên, khẽ gật đầu.

“Chuyến này lấy ta làm chủ, ta sẽ sắp xếp hành động, các vị không có ý kiến gì chứ?”

Nam tử cao lớn quét mắt nhìn bốn người Diệp Bất Phàm, nở nụ cười, không hề có vẻ kiêu ngạo mà ngược lại rất hòa nhã.

Hai huynh đệ Ngô Chấn vội vàng cười làm lành gật đầu, trong mắt lộ vẻ kiêng dè.

Ở đây Mặc Hoành có tu vi cao nhất, Lệ Khuê năm xưa cũng từng chịu thiệt dưới tay gã, bọn họ đâu dám xem thường.

“Diệp sư đệ, tuy ngươi là đệ tử của lão tổ, nhưng trong lúc hành động cũng phải góp chút sức, nếu không truyền ra ngoài cũng không hay cho lắm.”

Mặc Hoành cười nói, vỗ vai Diệp Bất Phàm: “Nhưng ngươi yên tâm, việc nguy hiểm sẽ không để ngươi làm.”

Những người khác cũng nhìn sang, ánh mắt chứa đầy ý vị khó hiểu.

Mặc Hoành này từ khi nào đã thay đổi tính nết, trở nên hòa nhã như vậy?

Chẳng lẽ muốn kéo quan hệ với Diệp Bất Phàm để bám vào lão tổ?

“Vậy thì đa tạ.”

Diệp Bất Phàm mỉm cười.

Nửa ngày trôi qua, mọi người đều đã quen biết nhau, cả nhóm trông có vẻ hòa thuận vui vẻ.

Nhưng lòng người cách một lớp da, Diệp Bất Phàm cẩn thận, vẫn giữ lại một phần cảnh giác.

“Đi thôi!”

Mặc Hoành cười ha hả, sau đó một thanh đại kiếm từ trong tay áo bay ra, gã nhảy vọt lên trên.

“Hy vọng nhiệm vụ lần này thuận lợi.”

Những người khác cũng lần lượt lấy pháp khí ra, điều khiển bay ra ngoài Thiên Ma Giáo.

Một đoàn sáu người, pháp khí đều là loại đỉnh cấp.

Chỉ có của Diệp Bất Phàm là pháp khí cao cấp, điều này không khỏi khiến ánh mắt mọi người có chút kỳ quái.

“Dường như… lão tổ không mấy quan tâm đến tên đồ đệ này, ngay cả pháp khí đỉnh cấp cũng không ban cho?”

Mặc Hoành ánh mắt lóe lên, có chút kinh ngạc.

“Sư đệ, để sư tỷ đưa ngươi đi nhé.”

Liễu Khả Khanh chớp lấy cơ hội, nhiệt tình mời Diệp Bất Phàm.

Ả điều khiển một dải lụa tím, tốc độ cực nhanh.

Diệp Bất Phàm không từ chối, gật đầu bước lên, lập tức một luồng hương thơm phả vào mặt.

Điều này khiến bốn gã đàn ông kia có chút ghen tị.

Liễu Khả Khanh là đệ tử Cổ Phong, tuy không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng nhờ vào một thân mị thuật mà đã thu hút không ít nam tu của Thiên Ma Giáo.

Sau khi rời khỏi Thiên Ma Giáo, đoàn sáu người dần đi xa, Diệp Bất Phàm nheo mắt, ánh mắt lướt qua Mặc Hoành, Liễu Khả Khanh và những người khác.

Diệp Bất Phàm nheo mắt, chìm vào suy tư.

“Với thực lực hiện tại của ta, độ an toàn là chín thành tám.”

Diệp Bất Phàm thu lại suy nghĩ, bề ngoài hắn hiện chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ tầng một, nhưng thực tế dưới Kết Đan, hắn không sợ bất kỳ ai.

“Cây cao đón gió, cứ khiêm tốn mà làm việc.”

Trên đường đi, Diệp Bất Phàm rất kín đáo.

Những người khác cũng không ngạc nhiên, hiện tại Diệp Bất Phàm ở Thiên Ma Giáo nổi tiếng là người khiêm tốn, chưa bao giờ gây chuyện thị phi.