TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Đến Tuổi Già, Tuyệt Mỹ Ma Nữ Lấy Ta Làm Lô Đỉnh!

Chương 27: Tên này điên rồi sao? (1)

Pháp lực, vĩnh viễn là nền tảng của tu sĩ.

Pháp lực càng mạnh, bất kể là thúc giục pháp khí hay thi triển pháp thuật, đều sẽ mạnh hơn tu sĩ cùng cấp.

Diệp Bất Phàm là Thiên Đạo Trúc Cơ, vượt qua Hạ phẩm Trúc Cơ gấp mười lần, có thể nói là xưa nay chưa từng có, lại thêm tu luyện Thiên Sát Chân Ma Công, pháp lực của hắn sẽ mạnh hơn Hạ phẩm Trúc Cơ đến mười mấy lần!

Đây là khái niệm gì?

Tùy tiện thi triển một quả cầu lửa nhỏ cũng đã sánh ngang với pháp thuật đỉnh cấp của kẻ khác!

Quan trọng nhất là, cường độ pháp lực sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất của Kim Đan sau này, thậm chí ảnh hưởng đến việc ngưng tụ Nguyên Anh, đây mới là nguyên nhân khiến vô số người trong mấy nghìn năm qua đổ xô theo đuổi.

Nhưng tác dụng phụ của công pháp này cũng khiến người ta sợ hãi, quá trình tu luyện cửu tử nhất sinh, lại vô cùng khó khăn.

Thiên tài có cực phẩm linh căn đến đây, e rằng cũng phải quỳ xuống xin tha.

“Tác dụng phụ thứ hai: Tu luyện công pháp này, mỗi khi đột phá một tầng cảnh giới, đều sẽ dẫn tới mây sấm, dùng lôi đình để tôi luyện pháp lực, khiến pháp lực càng thêm tinh thuần và mạnh mẽ. Vì thiên lôi khắc chế sát khí nên người tu luyện rất dễ bị sét đánh chết ngay tại chỗ, phải hết sức cẩn trọng khi tu luyện.”

“…”

Diệp Bất Phàm nhìn hai tác dụng phụ lớn, không nói nên lời.

Thiên địa lôi kiếp trong truyền thuyết, chỉ khi tấn thăng Nguyên Anh mới phải trải qua, mà công pháp này… mới Trúc Cơ đã bắt đầu bị sét đánh rồi.

Uy lực dù có nhỏ, cũng không phải một tu sĩ Trúc Cơ như hắn có thể chịu đựng được.

“Đây đâu phải cửu tử nhất sinh, rõ ràng là thập tử vô sinh.”

Diệp Bất Phàm khó mà tưởng tượng được trạng thái tinh thần của người sáng tạo ra công pháp này lúc đó.

Nhìn lại các pháp thuật đi kèm, quả thực rất mạnh mẽ.

“Thiên Sát Ma Khải: Hình thành một lớp áo giáp hộ thân trên bề mặt cơ thể, tu sĩ đồng cấp khó lòng phá vỡ phòng ngự.”

“Chân Ma Huyễn Ảnh: Tách ra ba đạo huyễn ảnh, sở hữu ba thành thực lực của bản thể, tu vi càng cao, thời gian tồn tại càng dài.”

“Thiên Sát Chân Ma Pháp Tướng: Ngưng tụ pháp tướng, pháp tướng cao ngất trời, có thể mở núi, rẽ biển, diệt thần.”

Hai pháp thuật đầu đã vượt xa các pháp thuật đi kèm của những công pháp khác, còn pháp thuật cuối cùng, chỉ riêng lời giới thiệu ngắn gọn cũng đủ cảm nhận được một luồng bá khí ập đến.

Uy lực, tuyệt đối khủng bố vô cùng.

“Không biết sau khi nghịch chuyển tác dụng phụ, nó sẽ biến thành thế nào.”

Diệp Bất Phàm lộ vẻ vui mừng, quyết định chủ tu môn công pháp này.

Tuy không có công pháp cho giai đoạn sau Nguyên Anh, nhưng đến lúc đó chuyển sang tu luyện công pháp khác là được, môn công pháp này không có thuộc tính, chuyển tu không khó.

【Thiên Sát Chân Ma Công, nghịch chuyển tiêu cực một: Dung hợp cực sát chi khí sẽ vô cùng sảng khoái, cửu sinh nhất tử, tu luyện lại cực kỳ dễ dàng, cẩn trọng tu luyện.】

【Nghịch chuyển tiêu cực hai: Mỗi khi đột phá một tầng cảnh giới, đều sẽ dẫn tới mây sấm, dùng lôi đình để tôi luyện tu vi, khiến pháp lực càng thêm tinh thuần và mạnh mẽ. Thiên lôi khắc chế sát khí, nhưng không thể bị sét đánh chết, phải hết sức cẩn trọng tu luyện.】

“Ha! Lần này ta an toàn rồi.”

Diệp Bất Phàm mỉm cười, cấm kỵ ma công mà lại mang đến cảm giác an toàn như công pháp dưỡng sinh.

Nếu để những thiên tài của Thiên Ma Giáo chết vì công pháp này biết được, e rằng họ có thể từ trong mộ bò ra.

Chọn xong, Diệp Bất Phàm không do dự nữa, quay người đi xuống tầng sáu.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Giả Đan trưởng lão, hắn lại chọn thêm hai môn pháp thuật ở tầng năm.

Mỗi đệ tử nòng cốt đều có quyền nhận miễn phí công pháp và pháp thuật từ tầng năm trở xuống.

Hai môn của Diệp Bất Phàm, một môn là ngự kiếm thuật đỉnh cao tên là 《Ma Quang Kiếm Quyết》, đương nhiên tác dụng phụ cũng đủ lớn, cần phải trả giá bằng toàn bộ tinh khí của bản thân.

Môn còn lại là pháp thuật tốc độ 《Phù Quang Lược Ảnh》.

Nó có thể khiến người tu luyện khi chiến đấu trở nên thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ mị, ngoài việc tu luyện chậm ra thì không có tác dụng phụ nào khác, được xem là một pháp thuật bình thường.

“Tiểu hữu, ngươi chắc chắn chọn ba môn này sao?”

Trước quầy, Giả Đan trưởng lão ngơ ngác nhìn ba cuốn bí tịch trước mặt.

Môn nào cũng tà môn hơn môn nào.

Pháp thuật Phù Quang Lược Ảnh, Thiên Ma Giáo chỉ có số ít người tu luyện, nhưng độ khó rất lớn, chỉ miễn cưỡng nhập môn.

Ma Quang Kiếm Quyết cũng có người luyện, nhưng vì tác dụng phụ, đám người đó căn bản không dám bước vào cảnh giới tiểu thành.

Còn về 《Thiên Sát Chân Ma Công》.

Đã hai trăm năm không ai dám động đến, ông cũng chỉ nghe qua lời đồn về nó.

“Hai môn kia đủ cho ngươi tu luyện mấy chục năm rồi, còn 《Thiên Sát Chân Ma Công》, tu luyện xong chín phần sẽ chết đó.”

Giả Đan trưởng lão miệng lưỡi khô khốc, nhìn Diệp Bất Phàm như nhìn một kẻ điên.

Tự phụ đến mức nào…

Không.

Tự phụ cũng không đủ để hình dung.

Đầu óc của tên tiểu tử này có vấn đề gì chăng?

Nếu không tại sao lại nghĩ rằng mình có thể luyện thành 《Thiên Sát Chân Ma Công》?

Cổ tịch ghi lại, hơn trăm đệ tử chết thảm kia, đều là những yêu nghiệt có ngộ tính siêu phàm, linh căn bất phàm!