TRUYỆN FULL

[Dịch] Ngươi Càng Tin Ta Càng Thật

Chương 15: Thương Thay Lòng Cha Mẹ Thiên Hạ (1)

Muốn giúp Chu Đại hoàn thành di nguyện, để tán đi luồng âm khí u uất đang nghẹn nơi cổ họng y sao?

“Hoạt Phật, ngài nói Chu Đại hắn là vì di nguyện chưa thành ư?”

Đỗ Uyên một tay nắm tiền giấy, một tay bưng huyết gà, gật đầu nói lớn:

“Đúng vậy, Chu Đại mắc bạo bệnh mà chết, ra đi vội vàng dẫn đến có một tâm sự vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, khiến hắn không muốn rời đi, sống không được, chết cũng chẳng xong.”

“Chính cái gọi là thi biến bắt nguồn từ một hơi khí chưa dứt, hơi khí này có thể là oán khí, muộn khí, đổ khí... Mà hơi khí này của Chu Đại, lại là Chấp khí vô cùng hiếm gặp!”

“Ta đoán định, hắn có di nguyện chưa thành, bởi vậy chấp niệm hóa thành khí. Do đó, hoàn thành di nguyện, tự nhiên có thể khiến Chu Đại tán đi luồng chấp khí nơi cổ họng này.”

Đỗ Uyên lựa chọn, biến tấu đôi chút lời lẽ của Anh Thúc.

Dùng điều này để tăng thêm độ tin cậy của bản thân đối với dân làng xung quanh.

Tuy rằng có lẽ cũng không cần bọn họ tin tưởng mình, nhưng dù sao cũng là thực nghiệm, chắc chắn phải dùng đáp án đã dự tính để kiểm chứng.

Thêm nữa là, kỳ thực Đỗ Uyên cũng chẳng cần nói ra bộ lý thuyết đã được Anh Thúc mài giũa thành một thế giới quan huyền bí phương Đông hoàn chỉnh này.

Bởi vì, chỉ riêng chiêu Phật quang chợt hiện này của hắn, đã đủ để khiến bất kỳ ai tin vào bất cứ lời nào hắn nói rồi.

Dẫu sao, khi sự thật bày ra trước mắt người đời, dù chuyện có hoang đường đến mấy cũng là chân lý!

Có điều, với câu trả lời bài bản như vậy của Đỗ Uyên.

Dân làng xung quanh tự nhiên càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

“Vậy Hoạt Phật, chúng tôi phải làm sao đây?”

Dân làng vội vàng lên tiếng, có Hoạt Phật ở đây, bọn họ đã không còn nghĩ chuyện của Chu Đại sẽ không giải quyết được nữa, giờ đây bọn họ chỉ cầu Chu Đại có thể sớm ngày nhập thổ vi an.

Danh xưng Hoạt Phật này khiến Đỗ Uyên có chút không tự nhiên, hắn nói:

“Ta đã nói rồi, ta không phải hòa thượng.”

Dân làng vô cùng tán đồng nói:

“Hoạt Phật ngài đương nhiên không phải đám hòa thượng kia có thể so sánh!”

Cái lũ chỉ biết lừa ăn lừa uống, lừa tiền lừa sắc kia làm sao mà so được với Hoạt Phật chứ!

...

Đỗ Uyên có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không phản bác nữa.

Chỉ định bụng đợi kiểm chứng thành công, quay đầu sẽ tìm cách xây dựng hình tượng bản thân thành đạo sĩ hoặc nho sinh.

Trước mắt, mái tóc ngắn do cả người xuyên qua này, quả thực chỉ có thể dùng thân phận nhà Phật để đối phó tạm thời.

Bằng không, ở cái thời đại "thân thể tóc da nhận từ cha mẹ" này, một đạo sĩ hay nho sinh sao có thể không có tóc?

“Tóm lại, ta có đại pháp, có thể giúp Chu Đại tán đi luồng chấp khí này. Mà việc này, cần hai vị hỗ trợ.”

Thấy Đỗ Uyên nhìn về phía hai bà cháu mình.

Lão phụ nhân không còn suy nghĩ gì khác, liền cùng cháu gái quỳ xuống đất nói:

“Hoạt Phật, ngài cứ nói chúng tôi phải làm thế nào đi.”

“Yên tâm, yên tâm, không khó đâu.”

Đỗ Uyên bưng bát huyết gà lên, đưa ngón tay lên miệng bát niệm một câu:

“Án Ma Ni Bát Mê Hồng!”

May mà ta tuy không tu Phật pháp, nhưng không chỉ theo dõi Pháp Hải đại sư của Kim Sơn Tự, mà còn thường xuyên quan tâm đến Tế Công Hoạt Phật của Linh Ẩn Tự.

Chỉ là không biết câu ‘Ký kiến vị lai, vi hà bất bái’ của Hoàng Mi khi nào mới có thể dùng được.

Không đúng, sau này ta muốn lăn lộn làm nho sinh hoặc đạo sĩ mà, muốn hô thì cũng phải là Hoành Cừ tứ cú hoặc Cấp cấp như luật lệnh chứ.

Nghĩ cái này làm gì?

Lắc đầu trong lòng, sau khi niệm xong câu chú, Đỗ Uyên bưng bát huyết gà nói với dân làng:

“Chư vị xin hãy xem, ta đã độ pháp cho nó. Tiếp theo, ta sẽ dùng thứ này để họa chú.”

Đám dân làng trước đó đã vươn dài cổ lắng nghe Hoạt Phật giảng pháp, giờ phút này càng hận không thể chặt đầu mình xuống bưng tới gần để xem xét chiếc bát sứ đã được Hoạt Phật độ đại pháp lực kia.

Đỗ Uyên làm vậy cũng là mang theo tâm tư kiểm chứng.

Quả nhiên, hắn vừa mở miệng, đã thấy huyết gà trong bát từ hơi đông đặc biến thành ngưng mà không tan.

Nay được dân làng tranh nhau quan sát, bát huyết gà vốn dĩ đặc quánh lại dập dềnh hóa thành một vũng nước đỏ tươi trong vắt, ánh nước chu sa lưu chuyển lấp lánh giữa những đường vân thô ráp của bát sành.

Lần này, đừng nói là dân làng không kìm được mà kinh hô thành tiếng.

Ngay cả Đỗ Uyên cũng khẽ nhướng mày.

Quả nhiên, mình không hề nghĩ sai.

Mình nói, bọn họ tin, thì sẽ thành sự thật!

Đến đây, Đỗ Uyên không chần chừ nữa.

Hắn đưa tay chấm một chút huyết gà trong bát, rồi tùy ý họa lên tiền giấy.

“Hồng Liên chiếu ảnh, Huyết Lộ thành chu, Thập Nhị Nhân Duyên giai đảo huyền.”

Đây không còn là những câu danh ngôn nổi tiếng đến từ Kim Sơn Tự hay Linh Ẩn Tự nữa.

Mà là do Đỗ Uyên tùy miệng tự sáng tạo.

Dù sao hắn đã nắm rõ năng lực của mình.

Chỉ cần khiến chúng nhân cảm thấy huyền diệu khó lường, cao cao tại thượng là được.

Còn phù văn kia cũng chẳng cần truy cứu điển cố gì, chỉ là tùy tay họa ra mà thôi.

Dù sao quyền giải thích nằm trong tay hắn!

Kẻ nào dám nói không đúng, vậy ngươi có bản lĩnh cũng hãy thi triển Phật quang phổ chiếu, độ huyết vi thanh xem!

Có điều vấn đề duy nhất hiện tại là, bởi vì tùy tay mà họa, nên hai tờ tiền giấy này sau khi họa xong trông không giống nhau lắm.