Vân Vô Trần lùi liền trăm trượng mới ổn định được thân hình, sắc mặt ngưng trọng.
Phía trước, bàn tay Phật khổng lồ kia dần tiêu tán, nhưng con đường đã bị chặn lại, còn có uy áp vô hình lan tỏa, khiến hắn khó đi được nửa bước.
“Cổ Phật tiền bối…”
Thấy Phật quả ở ngay trước mắt lại như bị kẻ khác hớt tay trên, Vân Vô Trần tất nhiên không cam lòng.
“Đừng chần chừ!” Trong chiếc nhẫn, giọng nói già nua mang theo vẻ gấp gáp, “Đây là cuộc tranh đoạt Tịch Mệnh Phật Quả, chậm một bước là chậm vạn bước! Những kỳ ngộ trước đây của ngươi, khí vận tích lũy được đều do lão phu dẫn lối, đầu mối nhân quả đều buộc cả vào quả này! Nếu mất đi vật ấy, tiền công dã tràng, khí vận phản phệ, đạo đồ của ngươi sẽ như lâu đài giữa không trung, sụp đổ trong nháy mắt! Đến lúc đó, đừng nói Pháp Tướng, ngay cả Nguyên Anh cũng là điều xa xỉ!”
