Tề Diệu Huyền tuy trên mặt vẫn mỉm cười, ra vẻ thản nhiên như mây gió, nhưng thực chất, cơ thể y đã bắt đầu xuất hiện những vết rạn, kiếm ý chực chờ bùng nổ ra ngoài.
Đối mặt với câu hỏi của Tề Diệu Huyền, Cố Mạch không trả lời rằng chính cuộc đối thoại với Ngư Thập Cửu đã giúp hắn phát hiện ra những điểm mâu thuẫn trong lời nói của Tề Diệu Huyền và Ôn Thần, từ đó mới nhận ra y có điều bất thường.
Cố Mạch trầm giọng: “Ngươi và Ôn Thần phối hợp quá ăn ý, đây đâu có giống kẻ thù như ngươi nói, ngược lại càng giống những người bạn đã hợp tác lâu năm.”
Rất nhiều chuyện đều như vậy, khi chưa nhận ra vấn đề, mọi thứ đều bình thường, một khi bắt đầu nghi ngờ, sẽ thấy khắp nơi đều bất thường.
Tề Diệu Huyền nói: “Chẳng phải rất bình thường sao? Ta và Ôn Thần đã giao đấu mấy trăm năm, tuy là kẻ địch nhưng chắc chắn là người hiểu rõ đối phương nhất, phối hợp ăn ý một chút cũng là lẽ thường tình mà!”