Ngư Thập Nhị bảo người đặt viên độc châu này vào trận nhãn của Hư Vô Chi Trận, đến lúc đó, y có thể kết thành lĩnh vực, ở đây sẽ thiên hạ vô địch, có thể đánh lui kẻ Trường Sinh Giả kia và quân đội của hắn, giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn này. Y cũng nói, y chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể giúp Hỏa Linh tộc chúng ta nhổ bỏ lời nguyền, từ nay về sau sống cuộc đời của người bình thường.”
Ngư Đồng nhìn viên độc châu kia, nói: “Giúp Ngư Thập Nhị đánh lui kẻ địch thì được, nhưng chuyện giải trừ lời chúc phúc của Hỏa Thần, cứ để sau hãy nói!”
“Vì sao?” Ngư Thập Cửu kinh ngạc hỏi: “Lời nguyền này hành hạ còn chưa đủ sao? Hơn một ngàn năm rồi, tộc ta đã phải sống những ngày tháng đông trốn tây chạy, chúng ta tuy trường thọ, nhưng đây không phải chuyện tốt, mà là sự giày vò, vĩnh viễn phải ở lại nơi chỉ có tộc nhân chúng ta, vĩnh viễn không thể tiếp xúc với người ngoài, các người chẳng lẽ vẫn chưa chán ngán hay sao?”
Ngư Đồng nhìn Ngư Thập Cửu, nói: “Đây chỉ là suy nghĩ của ngươi!”
“Không,” Ngư Thập Cửu kích động nói: “Đây là suy nghĩ của tất cả chúng ta!”