Tuy nhiên, hắn cũng không đến mức sợ hãi,
Bởi lẽ, át chủ bài của hắn cũng không phải người!
“Vậy, Khương Nhược Hư ở cùng một phe với Tiểu Bạch sao?” Cố Mạch hỏi.
“Không,” Hồng Y nói: “Trước khi Tiểu Bạch che lấp quyền hạn của ta đối với Bạch Ngọc Kinh, bất kỳ động tĩnh nào trong Bồng Lai đảo ta đều có thể cảm nhận được. Khi Tiểu Bạch và Khương Nhược Hư tiến vào cấm địa, Khương Nhược Hư hẳn đã nhận ra mối liên hệ giữa Tiểu Bạch, Bồng Lai đảo và Bạch Ngọc Kinh, y lập tức bỏ chạy rồi lẩn vào trong biển.
Tuy nhiên, ta nay đã không còn là nhân thể của Bạch Ngọc Kinh nữa, không thể lấy được tin tức mới của Bạch Ngọc Kinh, cũng không thể tìm ra tung tích hiện tại của Khương Nhược Hư.”