Trương Hi Tố khẽ cười, nhìn về phía Thẩm Nghiêu, nói: “Tiểu tử nhà họ Thẩm, ngươi nói rất đúng, tiểu thế có thể thay đổi, nhưng đại thế không thể lay chuyển, mà hôm nay, ta chính là đại thế!”
Giọng nói của Trương Hi Tố vô cùng vang dội, tựa như sấm dậy.
Giờ khắc này, mưa giăng như rèm, chênh chếch dệt nên một khoảng trời đất mênh mông, mờ mịt.
Trương Hi Tố đứng sừng sững trên pháp đài, đạo bào bị gió lạnh ẩm ướt thổi bay vạt áo, phất trần trắng như tuyết trong tay y bỗng vung lên trời, lực đạo nơi cổ tay cuồn cuộn như sóng triều.
“Trận khởi!”