Cố Mạch trầm giọng nói: “Nhắc đến Khương Nhược Hư, ta đang muốn hỏi ngươi đây. Khương Nhược Hư chắc chắn chưa chết, lần này ta ở Khương Quốc hoàng thành đã gặp phải kiếm ý y lưu lại khi xưa.”
Trương Đạo Nhất nói: “Chuyện này ta đã nghe nói rồi. Chuyện ngươi giết hoàng đế Khương quốc giờ đây đã bắt đầu lan truyền trong giang hồ, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ thiên hạ đều biết. Chuyện Khương Nhược Hư chưa chết chắc chắn cũng sẽ truyền ra. E rằng, đến lúc đó còn dấy lên một cuộc tranh cãi, rốt cuộc ngươi và Khương Nhược Hư ai mới là thiên hạ đệ nhất chân chính.”
“Ai là thiên hạ đệ nhất không quan trọng,” Cố Mạch xua tay, nói: “Khương Nhược Hư giờ đây có khả năng ở đâu?”
Trương Đạo Nhất khẽ lắc đầu, nói: “Cái này, ta cũng không thể biết. Nhục thân của Khương Nhược Hư ở Khương Quốc hoàng thành, điều đó nói rõ Khương Nhược Hư năm xưa tẩu hỏa nhập ma vẫn luôn chỉ là tiên phách phi thăng trong truyền thuyết. Y muốn ẩn mình, ai có thể tìm được? Nói không chừng thật sự đã phi thăng Tiên giới rồi?”
“Thật sự có Tiên giới?” Cố Mạch hỏi.