Có điều, Hồng Húc kia sau khi nhận ra mấy người Cố Mạch lại chẳng hề hoảng loạn, vô cùng phối hợp, một chút động tác thừa cũng không làm.
Mà chẳng bao lâu sau, nhóm người Cố Mạch liền biết vì sao Hồng Húc không hề hoảng loạn, bởi vì y có chỗ dựa và sự tự tin.
Ngay khi nhóm người Cố Mạch xuyên qua một con hẻm nhỏ đến một con phố hẹp, lại phát hiện con phố này không một bóng người, tửu lâu, cửa tiệm hai bên đều đóng cửa, vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng băng nhũ trên mái hiên tan chảy nhỏ giọt cũng trở nên rõ ràng.
Cao Thiết đồng tử khẽ co lại, nói: "Tô đại nhân, Cố đại hiệp, xem ra không dễ dàng mang người ra ngoài được rồi."
Cố Mạch không nói gì,