Một luồng thương ý khổng lồ xuất hiện, trong nháy mắt, dòng giang thủy vốn đang yên lặng, dường như bị một đôi bàn tay vô hình khổng lồ khuấy động dữ dội, bắt đầu cuộn trào gầm thét.
Gió trên sông cũng bị luồng thương ý hùng hậu này hút lấy, từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo về. Gió gào thét, mỗi một luồng gió đều ẩn chứa sát khí, thổi đến đâu, cây cỏ gãy rạp, đàn cá hoảng sợ tháo chạy đến đó.
Mắt Diệp Kinh Lan hơi sáng lên, cười khẽ: “Sư đệ, xem ra Thập Tam Thương trong Bàn Long Thương pháp của ngươi sắp thành rồi, ta thật muốn xem mấy năm nay ngươi có tiến bộ không.”
Sở Thiên Khuynh tóc dài tung bay, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, cất giọng rét buốt: “Bảy năm trước, ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ, ngươi cũng vẫn không phải là đối thủ của ta.”
“Ta nhường ngươi đấy, sư đệ yêu quý của ta,” giọng Diệp Kinh Lan đầy vẻ chế nhạo: “Vi huynh vì ngươi cũng thật hao tổn tâm trí, từ nhỏ ngươi đã đánh không lại ta, vậy mà bảy năm trước lại đánh thắng được ta, cũng chỉ có ngươi ngốc nghếch tin là thật.”