Cố Mạch quan sát Thanh Long, nói: “Ta không mong gặp ngươi, ngươi cũng không nên hiện thân ở đây.”
“Xin lỗi.”
Thanh Long xoay mình rồi phủ phục xuống đất, nhưng thân rồng khổng lồ như một dãy núi, dù đã phủ phục, nó vẫn phải cúi thấp đầu mới có thể đối mặt với Cố Mạch. Nó trầm giọng nói: “Thần Tôn đã chết, lực lượng tín ngưỡng của hắn đủ để ta khôi phục chân thân, vậy nên, giờ là lúc ta nên hiện thân rồi.”
Cố Mạch nói: “Ngươi bắt đầu tính kế ta từ khi nào?”
Thanh Long nói: “Cũng không quá lâu, kẻ ta tính kế từ đầu đến cuối vẫn là tên tiện nô Tề Diệu Huyền kia. Còn ngươi, là khi ở Cực Bắc Chi Địa, thấy ngươi lấy ra Luân Hồi Kính ta mới biết ngươi đã vô tình lọt vào ván cờ của ta, liền thuận nước đẩy thuyền để ngươi và Tề Diệu Huyền đi đến một hồi kết.”