Vào lúc chạng vạng, Cố Mạch, Cố Sơ Đông và Diệp Thần đã đến một huyện thành tên là Thanh Nguyên. Tốc độ của ba người rất nhanh, trên đường đi qua mấy trấn nhỏ, khí tức Phật môn càng lúc càng nặng.
So với những trấn nhỏ trước đó, bầu không khí Phật môn tại huyện thành này càng thêm nồng đậm, đến mức gần như quỷ dị.
Hai bên đường phố, các cửa tiệm đã đóng cửa từ sớm, từng nhà từng hộ đều treo kinh phướn vải vàng trước cửa, không gió mà tự lay động trong ánh chiều tà và những bông tuyết lất phất rơi.
Trong không khí tràn ngập mùi hương khói nồng đậm, hòa lẫn với một thứ khí tức khó tả, tựa như đàn hương nhưng lại quá đỗi ngọt ngào.
Sau khi đêm xuống, huyện thành không hề có cảnh đèn đuốc sáng trưng của chốn thị tứ, trái lại bị bao trùm bởi một sự tĩnh lặng trang nghiêm và áp bức. Chỉ có tiếng tụng kinh mơ hồ từ phía ngôi chùa xa xa vọng lại, lãng đãng trong màn đêm lạnh giá.