Khi Cố Mạch mang theo Cố Sơ Đông và Hồng Y đến bên bờ Thiên Sinh Hồ, cảnh tượng trước mắt đã như ngày tận thế giáng trần.
Thiên Sinh Hồ tựa như một cái vạc khổng lồ đang sôi sục, cuồng phong dữ dội cuốn lên hàng trăm hàng nghìn cột nước khổng lồ, gầm thét vút thẳng lên trời cao, nối liền với tầng mây đen dày đặc đang cuồn cuộn, trông như những cây cột chống đỡ đất trời.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ vang trong tầng mây, những tia chớp trắng lóa tựa rắn điện xé toạc màn trời u ám, mỗi lần lóe lên lại soi rọi cảnh tượng kinh hoàng phía dưới, sóng đục cuồn cuộn ngập trời.
Mấy con sông lớn nối liền với Thiên Sinh Hồ, lúc này mực nước đang dâng lên điên cuồng với tốc độ mắt thường có thể thấy, dòng nước đục ngầu cuốn theo gỗ gãy đá vụn, gầm lên những tiếng trầm đục ghê rợn, dữ dội xô vào bờ đê, khiến mặt đất cũng phải rung chuyển nhè nhẹ.
Trong không khí tràn ngập hơi nước nồng đậm và một luồng khí tức hủy diệt khiến người ta tim đập nhanh.