“Sức mạnh của Phi Thăng cảnh?” Vương Đông Ly vẻ mặt nghi hoặc.
Cố Mạch nói: “Một kiếm sau cùng của ngươi hôm nay khi đối quyết với Tề lão chưởng môn ở Thương Lan sơn, luồng nguyên thần lực ẩn chứa trong đó chính là sức mạnh mà chỉ Phi Thăng cảnh mới có thể nắm giữ.”
Vương Đông Ly kinh ngạc nói: “Đó là lực lượng của Phi Thăng Cảnh ư? Nhưng phi thăng chẳng phải chỉ có ở luyện khí sĩ thôi sao? Ta tu luyện Võ đạo chân ý, làm sao có thể phi thăng được?”
Cố Mạch khẽ cười: “Đây chính là lợi ích mà luồng khí trong huyết mạch mang lại cho ngươi đó, cho nên ta mới hỏi tại sao ngươi lại muốn chữa trị?”
Vương Đông Ly thở dài một hơi, nói: “Cố đại hiệp, ngài chỉ biết một mà không biết hai. Nếu chỉ có thể nhanh chóng hồi phục thương thế và nắm giữ lực lượng Phi Thăng Cảnh như ngài nói, vậy tự nhiên là chuyện tốt, là ân huệ của ông trời. Nhưng trên thực tế, đây không phải là ân huệ, mà là một lời nguyền.”