Cố Mạch mỉm cười, nói: “Phật Tổ có thích chơi vài ván hay không ta không biết, nhưng hòa thượng thì chắc chắn là thích.”
Vừa nói, Cố Mạch vừa chỉ tay về phía một bàn cờ bạc giữa sòng bạc ồn ào.
Diệp Thần nhìn sang, liền thấy một hòa thượng mặc áo cà sa, một tay ôm một nữ nhân trung niên vẫn còn phong vận, tay kia cầm một vò rượu nhỏ đứng cạnh bàn cờ bạc hò hét, trông vô cùng khoái trá. Bàn tay ôm nữ nhân kia còn không yên phận mà sờ soạng khắp nơi.
“Hòa thượng này thật biết hưởng thụ!”
Diệp Thần hiếu kỳ tiến lại gần nhìn, hóa ra lại là một lão hòa thượng mày trắng râu bạc, tướng mạo từ bi phúc hậu, nhìn bên ngoài thì đúng là một vị đại sư đức cao vọng trọng.