Nhưng Diệp Thần lại như chim sợ cành cong, lộn người ra sau trốn vào một góc. Khi nhìn lại Ngọc Nương Tử, hắn thấy vết nứt ở cổ đã lan đến tận ngực, lờ mờ thấy trong thứ chất lỏng đen kịt có những mảnh vụn lợn cợn như rong rêu mục nát, mỗi lần ngọ nguậy lại toả ra mùi tanh hôi đặc trưng của bùn cống, nồng nặc đến buồn nôn.
"Công tử, ngài sao vậy?" Ngọc Nương Tử dịu dàng hỏi.
"Ngươi rốt cuộc..."
Giọng Diệp Thần run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vết nứt đang không ngừng lan rộng, trên đó dính đầy thứ bùn tanh hôi sền sệt, lờ mờ còn có cả rác rưởi từ cống ngầm.
Ọe…