Khúc Hằng khẽ mỉm cười, nói: “Hai huynh muội các ngươi lần này đi đã một năm rưỡi chưa về, nhưng ở Vân Châu, ta vẫn thường nghe được tin tức của các ngươi.”
Cố Sơ Đông cười nói: “Là tin tức của ca ca ta phải không!”
Khúc Hằng nói: “Là tin của ca ngươi, nhưng tin của ngươi cũng không ít. Ngươi bây giờ đã là tông sư xếp thứ chín trên Thiên Bảng của Vân Châu ta, cũng là nữ tông sư duy nhất. Tên tuổi của ngươi ở Vân Châu vang dội lắm, đặc biệt là những nữ tử trên giang hồ, nhiều người còn đang mong ngươi noi theo Huyền Nữ Cung mà mở một môn phái cho nữ tử đấy!”
“Vậy thì thôi vậy, ta không có tài làm chưởng môn,” Cố Sơ Đông xua tay, nói: “Phải rồi, Khúc thúc, thành Lâm Giang đã xảy ra chuyện gì mà thay đổi lớn như vậy? Đã đổi tri phủ rồi sao?”
“Không có.” Khúc Hằng nói: “Đi thôi, vừa đi vừa nói, Đường Bất Nghi cũng ở trong tiêu cục.”