Ít nhất, trong thời gian ngắn, Tề Thiên Xu không có khả năng điều chỉnh lại tâm thái để đối mặt với Tiểu Bạch, bởi vậy, sau khi y trở về Thương Lan Kiếm Tông, liền trực tiếp tuyên bố bế quan lánh mặt.
Cố Mạch và Cố Sơ Đông thì ở lại Thương Lan Kiếm Tông làm khách, Cố Sơ Đông đang tiềm tâm tu hành, còn Cố Mạch thì vẫn luôn chú ý quan sát Tiểu Bạch.
Về phần thân thế của Tiểu Bạch, quả thật quá mức hoang đường, bởi vậy, mấy người biết chuyện như Cố Mạch đều giữ kín như bưng, không hề nói ra ngoài. Đương nhiên, Cố Mạch nghĩ cho dù có nói ra, người khác cũng chỉ coi như một câu chuyện chí quái mà nghe, sẽ chẳng mấy ai tin là thật.
Đương nhiên, tiền đề là không thể do Cố Mạch hắn nói ra, nếu không, với thân phận thiên hạ đệ nhất của hắn, dù lời nói có hoang đường đến mấy cũng sẽ có người tin, hơn nữa, người có tu vi càng cao thâm lại càng có khả năng tin, sẽ giống như tuyết lăn càng lúc càng lớn, giả cũng có thể thành thật, e rằng đến lúc đó sẽ có một lượng lớn người đổ xô đi nghiên cứu luân hồi chuyển thế.
Thời gian thoắt cái, đã hơn một tháng trôi qua.