Nghe Lý Thu Vũ nói, Cố Sơ Đông có chút kinh ngạc, hỏi: “Chuyện lớn như vậy, dù quan phủ địa phương không tra được thì cũng có thể bẩm báo lên trên, sao lại mặc kệ?”
Lý Thu Vũ cười bất đắc dĩ, nói: “Cố nữ hiệp, ngươi đừng nói quan phủ, ngay cả thế lực giang hồ tầm thường như bọn ta, chỉ cần người đông, quy củ đã định, sẽ có rất nhiều kẻ không cầu có công mà chỉ mong không có tội. Dù sao cũng không có người chết, sự tình không lớn, mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt, đằng nào vài năm nữa, hết nhiệm kỳ cũng sẽ rời đi, nếu cố chấp quản, quản được thì tốt, nếu không quản được thì chính là chuyện phiền phức, có khi tiền đồ cũng bị hủy hoại.”
Cố Sơ Đông nhíu mày, nói: “Nhưng có rất nhiều chuyện lúc mới bắt đầu vốn chỉ là việc nhỏ, có thể xử lý được, nhưng thời gian lâu dần, có khi thật sự sẽ gây ra đại họa.”
Cố Mạch tiếp lời: “Cũng như trò đánh trống chuyền hoa, những người phía trước đều đang đánh cược, cuối cùng khi đến tay ai mà không che giấu được nữa, thì kẻ đó sẽ phải gánh chịu hậu quả.”
Lý Thu Vũ gật đầu nói: “Quả đúng như Cố đại hiệp đã nói, nói nhỏ thì một huyện thành là vậy, nói lớn ra, kỳ thực một quốc gia chẳng phải cũng thế sao? Rất nhiều điều, các vị đại nhân trên triều không phải không biết, mà là giả vờ không biết, tất cả đều đánh cược rằng trong thời gian mình tại vị sẽ không bùng phát.”