Đợi Thẩm Nghiêu xuống núi, Trương Đạo Nhất ngạc nhiên nói: “Tiểu tử, ngươi thông suốt rồi sao?”
“Vẫn còn thiếu một chút, vẫn còn thiếu một chút!” Thẩm Nghiêu cúi người hành lễ, nói: “Đa tạ lão thiên sư những ngày qua đã giúp ta tu hành, còn cho ta đến phi thăng đài này ngộ đạo, tại hạ vô cùng cảm kích!”
Trương Đạo Nhất mỉm cười hỏi: “Không còn nghi ngờ tướng thuật là giả nữa à?”
Thẩm Nghiêu khẽ cười, nói: “Giả làm thật thì thật cũng là giả, không hoá có thì có cũng thành không, lão thiên sư, thật thật giả giả không còn quan trọng nữa.”
“Ồ,” Trương Đạo Nhất đầy hứng thú chỉ vào Thẩm Nghiêu, cười nói: “Chính là cái thần thái này, xem ra tiểu tử ngươi lần này thu hoạch không ít, đột phá rất lớn, đã có khí chất của lão thần côn sư phụ ngươi rồi!”