“Ca, uống thuốc!”
Cố Sơ Đông nhanh chóng nhét Sinh Sinh Tạo Hóa Đan vào miệng Cố Mạch.
Cùng lúc đó, từ người Cố Mạch tuôn ra từng luồng tơ trắng, y khẽ nói: “Đừng lo lắng, ta không sao cả!”
“Muội biết.” Cố Sơ Đông nói: “Ca của muội là thiên hạ đệ nhất, sẽ không sao đâu!”
Cố Mạch khẽ cười. Y có thể nhìn thấy sự lo lắng và hoảng hốt trong đáy mắt Cố Sơ Đông. Nhưng, Cố Sơ Đông của hiện tại quả thực đã tiến bộ rất nhiều, nếu là trước kia khi thấy cảnh này, chắc chắn nàng đã không kìm được nước mắt, nhưng bây giờ lại có thể khống chế rất tốt cảm xúc nội tâm, giữ được bình tĩnh.