Sau khi bước ra khỏi Hoàng thành,
Bị cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt, Trác Thanh Phong mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, nói: “Hiện tại phải làm sao? Còn điều tra nữa không?”
Tiêu Tự Ẩm trầm giọng nói: “Điều tra, chắc chắn phải điều tra. Lấy thân phận sứ đoàn hai nước chúng ta can thiệp điều tra, dù sao, mục đích của bọn ta chủ yếu là điều tra hành tung của Diệp Nam Thiên, tốt nhất là có thể tra được manh mối liên quan, bằng không, đến lúc triều đình Khương quốc điều tra ra người rồi một mực khẳng định Diệp Nam Thiên đã quay về Thập Vạn Đại Sơn, vậy bọn ta cũng đành chịu. Nếu thật sự đã quay về, vậy thì không còn cách nào, nếu còn ẩn náu ở Khương quốc, vậy bọn ta sẽ bỏ lỡ cơ hội.”
Trác Thanh Phong gật đầu, nói: “Điện hạ nói có lý, vậy bọn ta cứ tiếp tục điều tra.” Nói rồi, hắn nhìn về phía Cố Mạch, chắp tay nói: “Cố huynh, ngài cứ về Hồng Lư Tự nghỉ ngơi đi, ngài bây giờ nếu đi cùng bọn ta, vụ án này sẽ không thể điều tra được!”
Tiêu Tự Ẩm cũng khẽ cười, nói: “Đúng vậy, Cố đại hiệp cùng đi, vừa tiện lại vừa không tiện, nhưng, bây giờ triều đình Khương quốc hẳn là không ai dám dương phụng âm vi.”