Cho nên, sau khi hắn giết thế thân của ta, sẽ không để ý Khương quốc thế nào, cho dù người đều chết hết rồi, hắn cũng nhiều nhất là cảm khái một chút, sẽ không dừng lại lâu.”
Khương Hoàng nói: “Vấn đề chính là ở chỗ này, trẫm sợ hắn nhìn thấu thế thân của ngươi.”
“Nhìn thấu cũng không quan trọng.” Diệp Nam Thiên nói: “Hắn nhất thời cũng không tìm được ta, hắn không thể ý thức được toàn bộ quận Kiến Bắc đều bị đồ sát, cho dù bọn họ chạy tới địa phương kế tiếp, phát hiện là tử thành, cũng phải tiếp tục xác nhận, đợi đến khi hắn liên tục chạy mấy địa phương xác nhận toàn bộ quận Kiến Bắc đều bị đồ sát.
cũng chỉ có thể nghi ngờ quân đồn trú quận Kiến Bắc, nhưng, thống lĩnh quân đồn trú quận Kiến Bắc đã về kinh thành rồi, bọn họ lại chạy về điều tra, đến lúc đó, Bệ hạ cứ lợi dụng thân phận hoàng đế kéo dài một chút, cuối cùng lại giao tên thống lĩnh quân đồn trú kia ra, cứ nói ta đã quay về Thập Vạn Đại Sơn rồi, vậy Cố Mạch còn có thể làm gì?
Cho dù hắn thật sự dây dưa không dứt, hoặc nói đến lúc đó phát giác ra điều gì dị thường, thời gian lâu như vậy, ta cũng đã thành công phục sinh tiên thể của gia gia của ngài là Khương Nhược Hư rồi, đến lúc đó, Cố Mạch cũng không lật nổi sóng gió gì nữa, cho nên, Bệ hạ, ngài không cần lo lắng, tiên thể của Khương Nhược Hư cộng thêm bất tử chi thân của ta, Cố Mạch không đáng sợ!”