Diệp Kinh Lan chợt hiểu ra: "Thảo nào quyển cổ tịch tìm được từ Nhan gia trước đó lại bị Thái y viện phán là nhảm nhí, hóa ra thủ đoạn cốt lõi thực sự thì Nhan gia lại không hề có." Dứt lời, Diệp Kinh Lan trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Người đó rốt cuộc là ai?"
Tề Diệu Huyền suy nghĩ một lát rồi nói: "Y là ai, ta cũng không biết phải nói thế nào, y chính là người từ di chỉ Hách Khư đi ra. Có điều, ở bên ngoài y lại có một danh xưng vô cùng nổi tiếng – Ôn Thần!"
Diệp Kinh Lan bỗng ngẩng đầu, nói: "Cấm Kỵ thứ mười trong truyền thuyết?"
Tề Diệu Huyền chậm rãi ngồi dậy, đặt ấm trà lên lò lửa, nói: "Người đó là một thiên tài y thuật, là người có thiên phú y thuật tốt nhất mà ta từng gặp, không ai sánh bằng. Có điều, cũng không biết là vì muốn giết ta hay chỉ đơn thuần hứng thú với độc thuật, y cực kỳ cố chấp chìm đắm vào việc luyện độc, tự biến mình thành một thực thể độc địa nhất thế gian. Vì vậy, ta không biết y còn được coi là người nữa hay không."
Diệp Kinh Lan nói: "Ta từng nghe truyền thuyết về Ôn Thần, y đã từng gieo rắc vô số ôn dịch cho rất nhiều quốc gia, chỉ không biết vì sao lại đột nhiên biến mất."