Ngay lúc đó,
Tô Thiên Thu từ trong đống đổ nát bay ra, mái tóc trắng như thác tung bay, mũi chân y nhẹ điểm lên mỏm đá rồi xoay người đứng dậy, vạt áo tung bay tựa hạc trắng vỗ cánh. Khi ngón tay lướt qua chuôi ngọc bên hông, bảy đạo cầu vồng xanh từ ống tay áo bắn ra, lưỡi kiếm cắt qua hư không tạo nên âm thanh trong trẻo như tiếng ngọc va chạm, kiếm quang nở rộ những đường vân tựa băng tinh trong hoàng hôn, dệt thành một cái kén ánh sáng lưu chuyển quanh thân y.
Khi đạo kiếm quang thứ bảy như rồng lượn về biển chìm vào lòng bàn tay, vô số mảnh vụn ánh sáng trên trời bỗng ngưng tụ thành đám mây lành thếp vàng, giữa những đường vân mây, ánh sáng tốt lành chín màu trút xuống, phủ lên thân ảnh y một lớp trong suốt tựa lưu ly.
Đây là ảo giác do ảo kiếm của y tạo ra.
Tô Thiên Thu vén tay áo phẩy qua tầng mây, liền có những cánh quỳnh hoa từ trong thác ánh sáng rơi xuống, mỗi cánh hoa đều phản chiếu ánh sao tựa thiên hà, xoay tròn quanh người y tạo thành những đường sáng hình xoắn ốc. Mũi chân y nhẹ điểm lên tường vân, đạp sóng mà lên, tay áo rộng mở bung ra ngàn vạn đạo kiếm quang tựa sợi tơ bạc, phảng phất như tiên nhân cưỡi bè vượt qua mây khói chín tầng trời, cái kén ánh sáng sau lưng đang tầng tầng biến hóa thành hư ảnh tiên hạc ngậm linh chi.