Ngay khi mấy người vừa bước tới cổng Hồng Lư Tự, liền thấy một đoàn người vận quan phục Sở quốc đi tới, chính là sứ đoàn Sở quốc. Người dẫn đầu lại là một nữ tử trẻ tuổi đeo khăn che mặt. Chiếc khăn lụa màu trắng ngà che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt phượng hơi xếch về phía đuôi. Mi mắt nàng còn vương những hạt sương chưa tan, tựa như vệt tuyết vĩnh cửu trên đỉnh Thiên Sơn.
Khi đoàn người sứ giả Sở quốc lướt qua nhóm Cố Mạch, nữ tử che mặt kia khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Cố Mạch một cái.
Cố Mạch nhất thời trong lòng chợt căng thẳng, hắn cảm nhận được một tia ý tứ dò xét.
Đó không phải cái nhìn hay sự quan sát thông thường, mà là dò xét, một loại dò xét trên ý thức võ đạo. Dù chỉ thoáng qua, nhưng đủ khiến Cố Mạch cảm nhận được đây tuyệt đối là một cao thủ võ đạo ở tầng cấp đỉnh cao nhất thiên hạ. Bởi lẽ, ngay cả cao thủ Tông sư bình thường cũng không thể dò xét được võ đạo ý chí của hắn.
“Người đó là ai?” Cố Mạch dừng bước, chỉ về phía nữ tử che mặt kia.