TRUYỆN FULL

[Dịch] Mỗi Tháng Có Thể Ước Nguyện, Đạo Tông Thánh Nữ Luân Hãm

Chương 38: (2)

【Giới hạn cấp nghệ thuật của ngươi được nâng cao】

Ninh Dịch vui mừng, hắn nhìn vào bảng thuộc tính của mình.

【Tên: Ninh Dịch】

【Nghệ thuật: Cảnh giới thứ hai (0/200)】

【Điểm nghệ thuật: 1 (có thể tự do phân phối)】

【Kỹ năng: Thuyết thư cấp 2 (0/400), Nấu rượu cấp 2 (0/400)】

【Võ đạo công pháp thần thông: Lược】

【Điểm nguyện vọng: 2】

Trước đây, Ninh Dịch chỉ nắm giữ kỹ năng Thuyết thư, sau khi nâng kỹ năng Thuyết thư lên cấp hai, cảnh giới nghệ thuật của hắn đã chạm tới bình cảnh, phía sau hiển thị là cảnh giới thứ hai (không thể thăng cấp).

Khi ấy, hệ thống nhắc nhở hắn, cần nắm giữ thêm nhiều kỹ năng nghệ thuật khác.

Đợi đến khi Ninh Dịch nắm giữ kỹ năng về rượu mới, đồng thời nâng nó lên cấp hai, bình cảnh liền bị phá vỡ, bây giờ hắn đã có thể tiếp tục thăng cấp!

“Theo kinh nghiệm, cấp bậc cảnh giới nghệ thuật tương đương với kỹ năng cao nhất của bản thân, chỉ cần kỹ năng Thuyết thư hoặc kỹ năng rượu của ta, bất kỳ cái nào lên được cấp ba, cảnh giới nghệ thuật hẳn cũng sẽ đạt tới cảnh giới thứ ba.”

“Muốn lên được cảnh giới thứ ba, cần hai kỹ năng đạt tới cấp hai, vậy nếu muốn lên được cảnh giới thứ tư, chẳng phải cần ba kỹ năng đạt tới cấp ba sao?”

“Cứ thế suy ra, đến khi đạt tới cảnh giới thứ tám thậm chí là cảnh giới thứ chín, những kỹ năng cần luyện tập sẽ nhiều đến mức đáng sợ, nhất là mỗi lần thăng cấp, điểm kinh nghiệm yêu cầu còn tăng gấp bội.”

Nhưng Ninh Dịch lại nghĩ, người khác tu luyện võ đạo, phải tính bằng hàng chục năm.

Thậm chí tu luyện đến cảnh giới thứ tám, thứ chín, càng cần đến hơn trăm năm thời gian.

Tốc độ tu luyện của mình, dù là Thiên Mệnh Huyền Nữ cũng không thể sánh bằng, hà tất phải lo lắng viển vông.

“Quá tham lam cuối cùng cũng không tốt, vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn.”

Ninh Dịch lại liếc nhìn chữ ‘lược’ phía sau ‘Võ đạo công pháp thần thông’, khẽ lắc đầu.

Hệ thống quả không hổ danh là hệ thống ‘Đại Nghệ Thuật Gia Nguyện Vọng’, hoàn toàn không để tâm đến võ đạo công pháp và thần thông, thuần túy xem đó là tiểu đạo làm người sa ngã, đến cả cảnh giới cũng chẳng thèm báo cho hắn.

Nhưng cũng chẳng sao, dù gì cảnh giới thần thông có thể dùng ‘điểm tự do’ trực tiếp cộng dồn.

Ninh Dịch vốn không cần luyện tập những thứ ấy, chỉ cần tu luyện nghệ thuật, hắn liền có thể thiên hạ vô địch!

“Tuy nhiên, việc tu luyện kỹ năng, ngoài lúc mới học được hệ thống trực tiếp ban cho kiến thức cơ bản, muốn thăng cấp vẫn cần bản thân dụng công nỗ lực.”

“Ví như kỹ năng về rượu này, ta cần tự mình đi tìm công thức, hoặc là tự mình nghiên cứu ra loại rượu mới để thăng cấp.”

Hệ thống cũng giống như một trò chơi, ngươi không thể ngồi không mà chờ đợi, vẫn cần phải dốc sức!

Biệt viện Võ Đạo Phong, Ninh Dịch chặn Đỗ Thành Phong lại.

“Đỗ sư huynh, huynh nếm thử rượu do ta ủ này xem, so với ‘Hàn Đàm Hương’ của huynh thì thế nào?”

Đỗ Thành Phong thấy vò rượu Ninh Dịch đưa tới, kinh ngạc nói: “Sư đệ lại biết ủ rượu? Còn biết ủ Hàn Đàm Hương sao?”

Hắn nổi hứng thú, nhận lấy vò rượu, tự rót cho mình một chén, rồi đưa lên mũi ngửi.

Chưa kịp uống, đã cảm thấy hương rượu nồng nàn, mùi vị ấy quả thật là rượu ngon quê hương hắn.

Mắt Đỗ Thành Phong sáng rực, hắn một hơi cạn sạch chén rượu, chỉ cảm thấy một luồng mát lạnh trôi xuống cổ họng, đầu óc chợt tỉnh táo, dường như suy nghĩ vấn đề còn linh hoạt hơn bình thường vài phần.

Ninh Dịch cười hỏi: “Đỗ sư huynh, Hàn Đàm Hương của ta đây mùi vị thế nào?”

“Tuyệt diệu, thậm chí còn ngon hơn vài phần so với vò Hàn Đàm Hương tuyệt đỉnh mà ta mang đến. Sư đệ làm sao lại ủ được rượu ngon quê hương ta?”

“Sư huynh từng nói với ta về phương pháp và công thức ủ rượu, ta liền tự mình thử một phen.”

“Sư đệ đúng là có thiên phú tuyệt đỉnh trong việc ủ rượu, chỉ biết sơ qua công thức và phương pháp mà lại có thể ủ ra mùi vị còn ngon hơn cả loại rượu gia truyền trăm năm này.”

Đỗ Thành Phong không khỏi cảm khái, thiên phú của vị sư đệ này quả là dùng sai chỗ rồi.

Không, phải nói là sư đệ vốn không nên đến Âm Dương Đạo Tông tu luyện võ đạo.

Hắn chần chừ một lát, lại nói: “…Chỉ là không hiểu vì sao, ta cứ cảm thấy rượu của sư đệ tuy ngon thật, nhưng dường như còn thiếu một chút gì đó.”

“Thiếu một chút gì đó?”

Ninh Dịch nhíu mày, chẳng lẽ kỹ thuật hay công thức của mình vẫn còn thiếu sót?

Ninh Dịch vô cùng để tâm đến kỹ năng của bản thân, đó là vốn liếng tương lai, không thể có bất kỳ sơ suất nào.

Hắn lại uống vài ngụm rượu do mình ủ, rồi nếm thử rượu quê hương của Đỗ Thành Phong.

Không đúng, mùi vị rượu của ta tuyệt đối hơn hẳn của Đỗ sư huynh, chẳng lẽ khẩu vị mỗi người mỗi khác?

Ngay lúc Ninh Dịch trăm mối không thể giải, hắn nhìn thấy vẻ hoài niệm trên mặt Đỗ Thành Phong, lập tức bừng tỉnh: “Đỗ sư huynh, rượu của ta còn thiếu, chính là hương vị quê nhà của sư huynh.”

Đỗ Thành Phong ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra, phá lên cười lớn: “Ninh sư đệ nói đúng, không phải rượu của sư đệ không ngon, mà là… ta nhớ nhà rồi.”

Hơn hai tháng nữa lại trôi qua, kỳ hạn tu luyện ba tháng của các đệ tử nhập môn chỉ còn chưa đầy nửa tháng.

Hai tháng qua, ban ngày Ninh Dịch nghiên cứu ủ rượu, lúc rảnh rỗi thì tiếp tục kể chuyện cho mọi người nghe.

Trong số những người nghe kể chuyện, lại xuất hiện thêm một bóng hình xinh đẹp.

Mỗi lần Ninh Dịch kể chuyện, Lạc Thanh Thiền đều đến bên cạnh hắn lắng nghe, đợi Ninh Dịch kể xong, nàng lại lặng lẽ rời đi.

Các đệ tử nhập môn khác, những ai muốn kết giao với Lạc Thanh Thiền, thấy nàng thích nghe Ninh Dịch kể chuyện, cũng đều tìm đến tiểu viện độc đáo này.

Cứ thế qua lại, ngược lại khiến người nghe Ninh Dịch kể chuyện càng thêm đông đúc.

Điều này cũng khiến điểm kinh nghiệm kỹ năng ‘Thuyết thư’ của Ninh Dịch tăng trưởng với tốc độ cực nhanh.

Ninh Dịch nhận ra, kỹ năng càng lên cấp, độ khó để đạt được điểm kinh nghiệm càng cao.

Giống như ‘Thuyết thư’, ban đầu hắn kể chuyện ở quán trà, người nghe đều là những kẻ hạ cửu lưu, mỗi ngày đều tăng thêm chút kinh nghiệm.

Nhưng khi kỹ năng của Ninh Dịch đạt đến cấp 2, lại kể chuyện cho những người đó nghe, điểm kinh nghiệm tăng lên cực kỳ chậm chạp.

Muốn điểm kinh nghiệm tăng nhanh, cần người nghe Ninh Dịch kể chuyện có địa vị ngày càng cao, số lượng người càng đông.

“Có lẽ một ngày nào đó, ta phải đứng trước vạn người giảng đạo, mới có thể tăng thêm kinh nghiệm thuyết thư.”

“Cày kỹ năng này quả là khó.”

Tuy vậy, Ninh Dịch cũng không lo lắng, nhân sinh cần có thử thách mới trở nên thú vị.

Có thêm một kỹ năng mới, điểm nguyện vọng của Ninh Dịch mỗi tháng tăng lên thành 3 điểm.

Nay hai tháng trôi qua, cộng thêm 2 điểm còn lại từ trước, điểm nguyện vọng của Ninh Dịch giờ đây đã có tới 8 điểm!

8 điểm nguyện vọng này, hắn vẫn chưa hề dùng đến, chờ đợi thời cơ thích hợp để đột phá cảnh giới.

Nửa tháng thoáng chốc trôi qua, kỳ khảo hạch cuối cùng dành cho đệ tử nhập môn của Âm Dương Đạo Tông sắp đến.

Tất cả đệ tử đều trở nên căng thẳng, người nghe Ninh Dịch kể chuyện cũng bắt đầu thưa thớt.

Chỉ có Ninh Dịch vẫn ung dung tự tại, dường như chẳng mảy may bận tâm đến việc bị đào thải.

Cũng có những người như Lạc Thanh Thiền, bởi thiên phú xuất chúng, đã sớm được Thông Thiên Phong và Ngũ Phong thu nhận làm đệ tử chính thức, nên mới không bận tâm đến kỳ khảo hạch này.

Ngày nọ, thấy không ai nghe mình kể chuyện, Ninh Dịch một mình dạo bước trên Võ Đạo Phong, thưởng ngoạn cảnh đẹp của ngọn núi.

Bỗng nhiên, hắn ngửi thấy một làn hương rượu thoang thoảng.

Trên một tảng đá lớn trên Võ Đạo Phong, có một lão đầu ăn mặc lôi thôi, mặt mày say khướt, đang khoanh chân ngồi đó.