TRUYỆN FULL

[Dịch] Mỗi Tháng Có Thể Ước Nguyện, Đạo Tông Thánh Nữ Luân Hãm

Chương 27: Công Chúa Hoàng Thất (1)

Người tu luyện võ đạo, mãi đến năm mười bốn tuổi mới bắt đầu tu luyện, việc này cũng không hoàn toàn tuyệt đối.

Chuyện trên đời này vốn dĩ không công bằng.

Có người sinh ra trong thế gia đại tộc, từ nhỏ đã có tài nguyên để kiểm tra, biết được tư chất ra sao.

Nếu thiên tư tuyệt thế thì từ sáu bảy tuổi đã được đưa vào thánh địa tu hành, nhờ đó mà đi trước người khác một bước.

Giống như Thiên Mệnh Huyền Nữ, chính là có xuất thân như vậy.

Những người này vốn là thiên tài tuyệt thế, lại xuất phát trước vài năm, gần như khiến những người đến sau khó lòng đuổi kịp.

Âm Dương Đạo Tông cứ vài năm lại mở rộng sơn môn, chiêu mộ thiếu niên từ mười hai đến mười sáu tuổi vào tông môn tu hành.

Mỗi lần chiêu mộ có khoảng vài trăm người, và lần nhập môn này có tổng cộng sáu trăm hai mươi lăm người.

Nhiều người như vậy, trưởng bối trong môn không thể tự mình chỉ dạy, bèn ban bố nhiệm vụ, để đệ tử thay mặt truyền thụ công pháp nhập môn.

Những đệ tử phụ trách chỉ dạy này sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều có thưởng, đệ tử năm ngọn núi ai cũng tranh nhau.

Trên Diễn Võ Điện, cảnh tượng có phần ngượng ngập.

Những đệ tử xếp trước Ninh Dịch đều đã được các sư huynh sư tỷ chọn xong, đến lượt hắn thì lại chẳng ai ngó ngàng.

"Tư chất của Ninh Dịch tuy là cửu phẩm hạ hạ đẳng, nhưng lại có duyên với Thiên Mệnh Huyền Nữ sư tỷ, nếu kết giao với hắn, chẳng phải sẽ có cơ hội tiếp xúc với sư tỷ sao?"

"Các vị đừng lãng phí cơ hội này."

Có sư huynh thấp giọng xúi giục.

"Lý sư huynh, ngươi đừng phỉnh người nữa, với tư chất như vậy mà vào được Âm Dương Đạo Tông ta, sư tỷ đã trả hết ân tình cho hắn rồi."

"Sư tỷ là cao nhân ‘Đệ Thất Bất Diệt Cảnh’, ngươi xem Ninh Dịch ở đây lâu như vậy, sư tỷ có để tâm đến hắn không?"

Trong chốc lát, các sư huynh sư tỷ đều cảm thấy khó xử.

Nhiệm vụ chỉ dạy đệ tử của họ cũng có khảo hạch.

Các đệ tử khác vào được tông môn, chứng tỏ thiên phú cơ bản không có vấn đề.

Nhưng tư chất của Ninh Dịch quá kém, gần như đã chắc chắn khó tu thành võ đạo, tuyệt đối không có công lao gì để nói.

Không khí càng thêm ngượng ngập, đủ loại ánh mắt kỳ quái đều đổ dồn lên người Ninh Dịch.

Ngay cả với kẻ mặt dày như Ninh Dịch cũng có chút không chịu nổi bầu không khí này, thì một giọng nói ôn hòa truyền đến: "Hay là giao Ninh sư đệ cho ta chỉ dạy đi."

Người nói là một nam tử trạc hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, trên mặt luôn nở nụ cười hiền hòa.

Ninh Dịch đang bị một đám người chỉ trỏ, ngẩng đầu nhìn về phía y.

Đỗ Thành Phong khẽ gật đầu với Ninh Dịch, thái độ hòa nhã.

"Thì ra là Đỗ sư huynh của Thương Ngô Phong."

"Vẫn luôn nghe nói Đỗ sư huynh tính tình ôn hòa, là một người tốt, nay gặp mặt quả nhiên như vậy."

"Vậy Ninh sư đệ này, đành làm phiền Đỗ sư huynh."

...

Có người bằng lòng nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay là Ninh Dịch, cả Diễn Võ Điện đều vui mừng khôn xiết.

Từng vị sư huynh sư tỷ tâng bốc vài câu, dường như sợ Đỗ Thành Phong sẽ đổi ý.

...

Trước một biệt viện tinh xảo trên Võ Đạo Phong, Đỗ Thành Phong dẫn theo Ninh Dịch và bốn đệ tử mới nhập môn khác đứng lại.

Cộng thêm Ninh Dịch là năm người, chính là những đệ tử nhập môn mà Đỗ Thành Phong sẽ chỉ dạy sắp tới.

"Biệt viện này cho mấy người các ngươi ở đã quá dư dả. Thân là đệ tử nhập môn của Âm Dương Đạo Tông, trong ba tháng tới, các ngươi đều sẽ ở đây."

"Mong rằng các ngươi sẽ hòa thuận với nhau, chớ gây ra mâu thuẫn."

Giọng điệu của Đỗ Thành Phong ôn hòa, khiến người ta như được tắm gió xuân.

"Vâng, Đỗ sư huynh!"

Mấy người Ninh Dịch đều đáp lời.

Võ Đạo Phong chiếm một vùng đất rộng lớn, từ đỉnh núi xuống chân núi có vô số sân viện.

Mỗi lần Âm Dương Đạo Tông mở rộng sơn môn, các đệ tử sẽ được chia thành nhóm năm người, do một vị sư huynh hoặc sư tỷ dẫn dắt, ở trong sân viện ba tháng để học công pháp nhập môn.

Lần này vì chuẩn bị cho Thánh nữ đại điển nên đã trì hoãn một tháng, khiến cho các đệ tử mới nhập môn phải đợi đến một tháng sau mới có thể bắt đầu tu hành.

"Bất luận sau này các vị sư đệ sư muội tu hành ở ngọn núi nào, một khi đã vào tông môn, tất cả đều là huynh đệ tỷ muội."

"Trước khi ta truyền thụ công pháp, các ngươi hãy tự giới thiệu về mình."

Đỗ Thành Phong nói xong, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía nữ tử duy nhất trong năm vị đệ tử có mặt.

Không chỉ y, mà Ninh Dịch cùng ba nam đệ tử khác cũng nhìn về phía thiếu nữ mười bốn tuổi kia.

Chỉ thấy thiếu nữ mặc tế phục đơn giản, mái tóc xanh không búi, tựa như màn đêm buông xuống đến ngang lưng.

Gương mặt thiếu nữ vẫn còn nét non nớt, nhưng lại trong trẻo vô ngần, tựa như tuyết trên đỉnh núi. Làn da như sương như tuyết, ánh lên vẻ lạnh lẽo của men sứ, vừa trắng nõn vừa mịn màng.

Điều mê hoặc nhất là khí chất mâu thuẫn của nàng, tuổi hãy còn hàm tiếu, mà quanh thân lại vương vấn vẻ tịch liêu như một đóa hoa sớm tàn.

Khí chất của thiếu nữ cao quý băng lãnh, nhưng lại hoàn toàn khác với cái lạnh của Thiên Mệnh Huyền Nữ mà Ninh Dịch từng thấy.

Thiên Mệnh Huyền Nữ là kiêu ngạo thanh lãnh, tựa như tiên nữ trên chín tầng trời.

Thiếu nữ nhỏ tuổi trước mặt này lại càng giống như một kẻ tịch liêu giữa nhân gian, cô độc và lạnh lùng.