Ngoài song cửa, tuyết trắng phủ giăng, trên bệ cửa sổ, thiếu nữ vận bạch y dài, khoác thêm áo choàng nhỏ, đang khẽ cười, đôi mỹ mâu tràn ngập vẻ ‘ái mộ’ khiến người thương tiếc.
Thiếu nữ tuyệt sắc không mang hài tất, giữa Đế Đô ngập trong tuyết trắng.
Gió lạnh nhè nhẹ thổi đến, trong mắt Ninh Dịch hóa thành một bức họa tú lệ.
Ninh Dịch khẽ nghiêng đầu, nhìn bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc đang gác trên vai mình.
Da thịt trắng nõn như tuyết, không chút tì vết, những ngón chân nhỏ nhắn mang sắc trăng non khỏe mạnh, lòng bàn chân lại hồng hào, mịn màng như trẻ sơ sinh, tựa hồ không nhiễm chút bụi trần.
