Lửa cháy lan trên đồng hoang đang điên cuồng càn quét trong gió tuyết, thiêu đốt tuyết đọng bốc hơi thành sương trắng, lại bị ánh lửa hắt vào biến thành mây đỏ.
Lữ Viêm điều khiển lửa mạnh vẽ ra một vòng xoáy lớn màu đen trên tuyết nguyên, thần sắc lạnh lẽo nhưng ánh mắt lại vô cùng tập trung, cảm nhận từng cơn gió lay cỏ động xung quanh.
Nhưng sau khi đốt một lúc, dưới lòng đất vẫn không thấy bóng dáng của tên nhóc ranh xảo quyệt, ngược lại từ phía xa vọng đến một giọng nói:
“Ngươi quả thật to gan, sống sót trở về không trốn đi dưỡng thương, lại còn có tâm trạng thảnh thơi phóng hỏa đốt núi ở đây.”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc, Lữ Viêm lập tức giận sôi lên, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.