Trưa ngày hôm sau.
Cơn gió nóng khô quét qua bình nguyên cằn cỗi, phóng tầm mắt nhìn, ngoài vài gốc cây khô cùng những khe nứt đan xen chằng chịt, khó lòng thấy được vật gì khác.
Tạ Tẫn Hoan đứng trên Gobi, cách lớp giày vẫn cảm nhận được mặt đất nóng bỏng, tựa như đang đứng trên miệng núi lửa sắp phun trào.
Môi Cầu toàn thân lông đen vốn sợ nóng, giờ khắc này lại nhớ lại kinh nghiệm khổ cực khiêng nước qua lại trước kia, đứng trên vai hắn không ngừng lắc đầu nguầy nguậy ra hiệu – Về thôi về thôi, nơi này có gì đáng ở lại...
Năm ngoái Nam Cung Diệp cùng yêu nữ đã ở đây hơn tháng, giờ khắc này nàng đi đến trước một khe nứt rộng hai mét, chỉ vào vết kiếm trên vách đá: