“Đại Dâm Ngọc, là chữ ‘dâm’ đó.” Tử Ngọc mở miệng giải thích.
Nghe vậy, Mộ Dung huynh đệ lập tức phấn chấn, nói: “Trời đất ơi, đây đúng là bảo vật. Lão Đoạn, còn nói các ngươi không tìm được báu vật.”
Đoạn Vân trở về kể lại vắn tắt sự việc, Mộ Dung huynh đệ vừa cảm thán Đoạn Vân đánh nát nữ tử xinh đẹp như ánh trăng kia thật là phí của trời, vừa trách sao bọn hắn không ở lại vớt vát thêm, biết đâu lại mò được thứ gì tốt.
Đoạn Vân bèn chỉ đường cho gã, bảo gã tự đi mà tìm, nào ngờ gã lại lên cơn lười.
Đoạn Vân chuyển sang hỏi: “Thứ này dùng thế nào? Cứ thế này thế này thôi sao?”