Lúc này, mái tóc nửa đen nửa trắng của gã đã bắt đầu ngâm thơ.
“Một cánh hai cánh ba bốn cánh, năm cánh sáu cánh bảy tám cánh, rơi vào cỏ thơm đều chẳng thấy.”
Tử Ngọc đứng bên cạnh Đoạn Vân, hai người đang ở trong Đào Lâm, có cảm giác tương đồng, thế là Tử Ngọc không nhịn được nói: “Ngươi có từng nghe qua một thuyết pháp, đó là nhất mộc thành lâm?”
“Nhất mộc thành lâm?” Đoạn Vân nghi hoặc hỏi.
“Thế gian này có vài dị chủng, vốn dĩ đã lớn đến kỳ lạ, ví như Ba Sơn có một mảnh rừng trúc đen, người ta rất dễ bị lạc trong đó, mà tương truyền mảnh rừng trúc đó kỳ thực chỉ có một cây trúc.